Chủ Nhật, 26 tháng 3, 2017

Tình yêu và Cạm bẫy

Nghe Thăng quát lên, Hoa bật khóc nức nở:

- Em cũng đang không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ mong anh hiểu cho em...Chẳng lẽ hơn 1 năm yêu nhau không đủ để anh tin em hay sao...

Thăng đứng dậy chỉ tay vào mặt Hoa và quát:

- Giữa chúng ta giờ chấm dứt tại đây, tôi đã sai lầm khi tin vào cô...đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa, tôi không muốn gặp lại loại người như cô...

Nói rồi Thăng đi nhanh ra khỏi quán cafe, bỏ mặc Hoa ngồi lại một mình trước những cái nhìn tò mò của các bàn bên cạnh...

***

tinh-yeu-va-cam-bay

Mới tốt nghiệp ra trường vì chưa xin được việc làm đúng chuyên ngành nên tạm thời Hoa vào làm thu ngân tại một quán Bar – Karaoke cũng khá lớn tại Hà Nội. Hoa yêu Thăng – chàng kỹ sư tin học đẹp trai cũng được hơn một năm, cũng tính đến lúc Hoa ổn định công việc thì sẽ thành vợ thành chồng.

Mọi việc đang diễn ra tốt đẹp thì bỗng có một biến cố xảy ra khiến tình yêu bỗng chốc tan vỡ...Chiều hôm đó vừa đi làm về, như đã hẹn với Linh từ trước, hai người bạn gái thân rủ nhau đi may váy và sắm sửa ít đồ cá nhân. Hoa mua cho Thăng một lọ nước hoa và mang qua nhà người yêu...

Điện thoại đổ chuông, Hoa đưa túi xách cho Thăng và bảo:

- Anh lấy hộ em trong túi này, em nghe điện thoại đã, cái Linh nó gọi... không biết có việc gì...

Nghe điện thoại xong quay lại...Hoa hoàn toàn bất ngờ vì nghĩ rằng người yêu mình sẽ vui lắm khi nhận được lọ nước hoa, thương hiệu mà Thăng rất thích...thay vì thái độ vui vẻ khi nhận quà, Thăng giơ ra trước mặt một hộp... bao cao su từ trong túi xách của Hoa, nét mặt tím tái vì giận, Thăng nói:

- Sao trong túi xách của em lại có hộp này, anh không ngờ rằng em lại là loại người như vậy...em định giải thích thế nào đây...

Hoa cũng hoàn toàn bất ngờ trước tình huống này:

- Em không biết cái này ở đâu, sao tự nhiên nó lại ở trong túi xách của em vậy ?

Thăng tỏ rõ nét mặt thất vọng:

- Em không biết thì còn ai biết vào đây nữa. Em thừa biết là anh không thích dùng cái này cơ mà...hay em dùng nó với ai...

Hoa hốt hoảng nói giọng bối rối:

- Em thề là không biết cái này tại sao lại trong túi xách của em...có thể của cái Linh, lúc nãy em qua nhà đón nó đi mua đồ, không mang túi xách nên nó còn gửi cả ví ở trong túi xách của em mà...nó vừa gọi điện bảo lát về em mang qua nhà cho nó...anh không tin thì kiểm tra mà xem...

Thăng lục trong túi xách ra thấy có một cái ví nhỏ của Linh để trong đó thật, Thăng nói:

- Vậy em gọi điện ngay cho Linh và bật loa ngoài lên, nếu đúng của Linh thì không sao, còn nếu không thì giữa chúng ta cần nói chuyện đấy, gọi ngay đi...

Hoa tỏ rõ nét mặt lo lắng:

- Bây giờ em qua nhà đưa ví và sẽ nói chuyện với nó về việc này...Em mong anh hãy bình tĩnh...em không có ai khác ngoài anh cả...

Thăng nhếch mép cười mỉa mai:

- Thôi thôi...chẳng việc gì phải thế cả, nếu không phải của em thì em cứ gọi điện cho Linh để hỏi luôn bây giờ cho rõ ràng...đây không phải chuyện đùa...em thừa biết tính của anh rồi đấy...có gì cứ nói thẳng với nhau, không việc gì phải làm trò mèo đấy...

Thấy thái độ cương quyết của Thăng, Hoa run run cầm điện thoại gọi cho Linh và bật loa ngoài lên:

- Linh à, lúc nãy mày có...để cái hộp bao...cao su trong túi xách của tao không...tự nhiên có trong túi xách của tao...

Linh trả lời:

- Mày nói gì vậy...tao không hiểu, tao mang cái đấy để làm gì...có chuyện gì à ?

Thăng nghe xong thì lắc đầu, nét mặt hiện rõ sự đau khổ vì thất vọng:

- Thôi không phải hỏi gì nữa, vậy là đủ hiểu rồi...tôi không ngờ cô mới vào làm ở quán Bar mà cô đã hư hỏng như vậy rồi...bây giờ cô về đi, có gì thì nói chuyện sau...

Mặc cho người yêu cầm tay níu kéo, Thăng đẩy Hoa ra và tức giận đóng sầm cửa lại...

Cả đêm đó Hoa không sao ngủ được, bao nhiêu suy nghĩ cứ hiện lên trong đầu...Bất chợt Hoa nghĩ đến Linh...và tự đặt ra câu hỏi liệu có phải nó đã để cái hộp bao cao su đó trong túi mình để gây ra hiểu lầm nhằm phá hoại tình cảm của mình không...

Nhưng lúc tối qua nhà đưa ví cho Linh, Hoa đã kể lại đầu đuôi việc này nhưng nó vẫn chối, bảo là không biết...

Chơi thân với nhau nên Hoa cũng biết rằng Linh cũng thích Thăng vì hai người cùng quen Thăng trong một buổi sinh nhật của người bạn. Cả hai đều có cảm tình với Thăng vì vẻ đẹp trai, lịch sự, công việc ổn định – kỹ sư tin học của một công ty lớn ...và tất nhiên Thăng cũng là niềm mơ ước của nhiều cô gái khác nữa. Mới đầu thì Linh cũng chủ động nhắn tin hỏi thăm Thăng, nhưng Thăng chỉ trả lời theo phép lịch sự xã giao...khi biết Thăng đã có tình cảm với Hoa nên Linh đành ngậm ngùi rút lui mặc dù cũng có chút buồn, chút ghen tị với bạn...

Nghĩ đến Linh, Hoa dường như đã hiểu được chuyện gì xảy ra...dù đã 3h sáng, không kìm được cơn giận Hoa gọi điện cho Linh nhưng điện thoại của Linh đã tắt máy...

Hoa soạn một tin nhắn cho Linh để chửi:

" Tao không ngờ loại mày lại chó má như vậy, mày cướp người yêu tao bằng cách này... mày đạt được mục đích rồi đấy con khốn nạn, đạo đức giả...đừng bao giờ coi tao là bạn của mày nữa, đời mày rồi sẽ không ra gì đâu, đồ rác rưởi..."

Về phần Thăng, sau hôm phát hiện ra cái hộp bao cao su trong túi xách của người yêu...chàng quyết tâm không gặp lại nữa và cũng không cho Hoa cơ hội gặp mình...dường như tình yêu của họ kết thúc trong sự đau khổ và dằn vặt...

Nhận cuộc hẹn với Thăng tại quán cafe ven hồ, Linh chọn một bộ váy thật đẹp và trang điểm rất xinh, ngồi chờ Thăng mà trong lòng cô lóe lên một tia hy vọng, một thứ tình cảm mà cô luôn dành cho Thăng từ những ngày đầu gặp gỡ...nếu ngày trước cướp người yêu của bạn thì còn bị mang tiếng, giờ thì hai người đã chia tay và tình bạn của Linh và Hoa cũng đã không còn...thì việc cô đến với Thăng cũng không có gì là sai trái...đang nghĩ trong đầu về chuyện tình cảm giữa mình và Thăng thì Linh chợt thấy Thăng xuất hiện, vẫn vẻ mặt đẹp trai, cách ăn mặc thời trang như trước nhưng nét mặt vẫn tỏ rõ vẻ buồn rầu...

Gọi một ly đen đá không đường, Thăng nói với Linh:

- Em đợi anh lâu chưa, bây giờ anh mới ở công ty về nên đến trễ, xin lỗi em nhé...

Lần đầu tiên Linh nghe được câu nói ấm áp, gần gũi của Thăng dành cho mình làm Linh bồi hồi xúc động, tim đập nhanh hơn bình thường và niềm hy vọng lại càng tăng thêm, cô âu yếm nhìn người mình yêu rồi nói:

- Sao anh không giữ gìn sức khỏe gì vậy, nhìn anh có vẻ mệt mỏi lắm...anh buồn thì cũng làm người khác buồn theo đấy...biết không...

Thăng nhấp một ngụm cafe rồi nhìn ra hồ:

- Anh làm gì còn ai nữa mà buồn theo...Anh đã đặt tình yêu vào người con gái đó để rồi bây giờ mới nhận ra sự thật là mình bị lừa dối...đúng là ở đời không ai học hết chữ ngờ...mọi việc xảy ra cứ như là một cơn ác mộng...

Linh đã biết trước thể nào Thăng hẹn mình ra cũng sẽ nói về việc này nên cô đã chuẩn bị trước, vì đây cũng chính là cơ hội để cô chiếm lại tình cảm của Thăng, Linh tỏ vẻ bùi ngùi:

- Dù gì thì chuyện cũng đã xảy ra rồi em mong anh hãy vượt qua, người ta biết mặt chứ ai biết được lòng...chính em cũng hoàn toàn bất ngờ trước sự việc này...ngay khi nó xin vào làm ở quán Bar đó em đã khuyên là không nên rồi, ngờ đâu nó lại hư hỏng như vậy...em thì không bao giờ làm những chuyện sai trái như nó...quan điểm của em là người con gái phải biết giữ gìn cho người mình yêu...

Chơi thân với Hoa nên Linh biết rõ là Hoa không hư hỏng như vậy, nhưng cô vẫn cố tình nói vì cô sợ rằng nhỡ hai người đó quay lại với nhau thì cô sẽ không còn cơ hội nữa...Trong tình yêu luôn có sự ích kỷ và đương nhiên một bên là bạn một bên là người mình yêu thì Linh sẽ phải chọn Thăng. Dù hai người bạn gái có thân với nhau đến mấy thì trong lòng vẫn luôn có sự đố kỵ lẫn nhau về hình thức, chẳng ai muốn người kia xinh hơn mình, Linh công việc ổn định hơn Hoa, lại tự nhận mình chẳng thua kém gì nên ngày đó việc Thăng yêu Hoa mà không yêu mình đã làm cho cô tự ái... huống chi Hoa đã không còn coi Linh là bạn nữa thậm chí còn là kẻ thù...

Lúc này Linh mới sống thật với cảm xúc của chính mình, trong cuộc chiến giành dật tình yêu thì nhiệm vụ của cô là phải nói xấu đối thủ của mình và qua cách nói như vậy cô cũng đã tự nâng điểm của mình lên trong mắt của Thăng...Cô đã tìm hiểu rất nhiều về tâm lý nên biết rằng khi một người đang đổ vỡ trong tình cảm, họ rất yếu đuối vì vậy nếu có người bên cạnh động viên an ủi, tâm sự sẻ chia thì chắc chắn tình cảm sẽ nảy sinh...và cô đã đúng.

Thăng chợt quay lại nhìn vào mắt của Linh:

- Ước gì anh cũng có một người bạn gái suy nghĩ chín chắn như em thì hạnh phúc biết mấy, tiếc là anh lại không có được...

Linh xúc động ngả vào vai Thăng nũng nịu:

- Anh vô tình lắm...biết không, chẳng lẽ anh không hiểu được tình cảm của em...

Thăng bối rối vòng tay ôm chặt lấy Linh:

- Nhưng...nếu như vậy anh...cảm thấy em... bị thiệt thòi..đến lúc này anh mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực của mình...anh ngốc quá phải không em...

Linh run lên vì hạnh phúc, cô đã thành công khi chiếm lại được tình cảm của Thăng, mắt long lanh như sắp rơi lệ vì quá bất ngờ:

- Không sao đâu anh...em chấp nhận tất cả...chỉ cần từ bây giờ mình mãi bên nhau...

Linh nghĩ thầm trong bụng, là đã chiếm được tình cảm của Thăng mà Thăng ngốc nghếch không hề nhận ra...Bây giờ đã có được Thăng nhưng vì muốn trả thù Hoa vì tin nhắn lần trước Hoa chửi nên những lần đi chơi cô đều chụp ảnh hai người thân mật tay trong tay rồi post lên facebook cố tình cho Hoa nhìn thấy. Mặc dù Thăng không đồng tình việc này nhưng cô vẫn cứ làm, để chứng tỏ cô mới là người xứng đáng có được Thăng, càng làm cho quan hệ giữa hai người bạn thân không còn cơ hội hàn gắn...

Một lần hai người vừa ân ái trong nhà nghỉ, Linh từ trong phòng tắm ra nhìn thấy Thăng đang xem điện thoại của mình. Nhìn Linh, Thăng cau mày...tỏ thái độ không vui:

- Anh đã nói với em rồi, sao em cứ post lên facebook ảnh của chúng mình làm gì...bạn bè ai nhìn vào họ sẽ xì xào bàn tán không hay đâu. Dù sao....anh và Hoa trước đây cũng là...

Linh nằm xuống cạnh người yêu, tủm tỉm cười:

- Em thấy chẳng làm sao mà phải ngại...nó đối xử với anh có ra gì đâu mà anh phải sợ nó buồn...loại người như nó thì nay thằng này mai thằng khác chứ tốt đẹp cái gì...

Thăng thở dài:

- Biết là như vậy, dù sao hết tình thì vẫn còn nghĩa...cô ta đã khiến anh thất vọng và đáng bị coi thường thật....nhưng em và Hoa trước đây cũng là bạn thân, giờ chúng mình lại yêu nhau...khó tránh được lời ra tiếng vào...anh là đàn ông thì không sao nhưng em là con gái, anh không muốn em bị mang tiếng là...

Linh vội ngắt lời:

- Anh sợ em bị mang tiếng là cướp người yêu của bạn đúng không...em cũng kể cho hội bạn về bộ mặt thật của nó rồi...anh đừng lo, bạn em ai cũng bảo chúng mình đẹp đôi hơn mà...

Thăng đã yêu rồi nhưng Linh vẫn chưa yên tâm lắm, với vẻ bề ngoài đẹp trai lại có trình độ như Thăng thì xung quanh có rất nhiều người thích. Nhiều lúc Linh cũng xa gần nói bóng gió đến chuyện cưới xin nhưng Thăng còn đang mải phấn đấu trong công việc nên chưa thể cưới ngay được...Linh tính đến một nước cao hơn trong kế hoạch đó là cô sẽ cố gắng có thai để chắc chắn Thăng sẽ là của mình, cô ôm người yêu và thủ thỉ:

- Anh này...mình quan hệ mà anh lại không thích dùng bao thế này...nhỡ em có thai thì sao...anh cứ mải lên chức nọ chức kia thì em biết thế nào ...

Thăng cười và hôn lên môi Linh:

- Tưởng chuyện gì, nếu em có thai thì mình cưới thôi...còn nếu chưa có thì cứ cho anh thêm thời gian...đàn ông quan trọng nhất là sự nghiệp, có địa vị, có tiền thì sau này anh mới lo cho em đầy đủ được chứ...

Những lần kiểm tra trộm điện thoại và facebook của người yêu, cô đều thấy có tin nhắn của Hằng – con gái của Giám đốc nơi Thăng đang làm việc, qua nội dung tin nhắn cô linh cảm thấy Hằng cũng đang có tình cảm với Thăng nhưng rất may là Thăng rất đàng hoàng, những tin nhắn lại đều rất lịch sự và xã giao không có gì là trăng hoa tán tỉnh...Hằng trẻ và xinh hơn Linh lại là con của sếp, nếu không cẩn thận thì sẽ mất giống như Hoa đã mất Thăng về tay Linh vậy... Tuy biết là Thăng đàng hoàng và chân thành với mình nhưng vẫn muốn giữ chặt người yêu cho yên tâm nên cô vẫn âm thầm tính toán những ngày dễ có thai nhất để quan hệ với Thăng...

Mặc cho cơn mưa chiều tầm tã, Linh xin nghỉ làm sớm phóng xe đến quán cafe gần công ty của Thăng và gọi điện cho người yêu đi ra:

- Có chuyện gì sao không gọi nói qua điện thoại, mưa gió thế này em đến đây nhỡ bị cảm mưa thì sao, nếu không thì để anh qua chỗ em chứ...

Linh cầm tay người yêu cười mãn nguyện:

- Em phải đến tận nơi để báo cho anh cơ...Em...có thai rồi...

Thăng nhìn Linh ngạc nhiên rồi nét mặt đầy phấn khởi:

- Em nói thật không, vui quá....Em đi khám chưa, hay dùng que thử...để lát tạnh mưa anh đưa em đi khám cho yên tâm...

Linh ngồi sát Thăng thủ thỉ:

- Sáng nay em thử lên 2 vạch rõ lắm anh ạ, vui quá định báo cho anh qua điện thoại nhưng lại muốn đến tận nơi nói cho anh biết...

Thăng lấy giấy ăn lau những giọt nước mưa vẫn còn đọng trên trán của Linh và nói:

- Em chủ quan quá đấy, đang có thai mà mưa gió lại đi thế này là không tốt đâu...mai được nghỉ anh đưa em đến nhà ông thầy tử vi ở Từ Sơn, để xem ngày cưới hỏi thế nào về mình còn chuẩn bị...hơi xa một tí nhưng ông ý xem giỏi lắm, công ty anh toàn mời ông ý lên xem phong thủy cho đấy, nhưng có điều là ông ý đông người đến xem lắm....nên phải chờ hơi lâu...

Nghe Thăng nói đi xem ngày cưới Linh đang vui bỗng chợt ra điều gì đó:

- Anh này, em thấy người ta bảo đang có thai mà đi đến các chỗ xem bói toán, gọi hồn như vậy không tốt thì phải...em đi như vậy sợ có gì không tốt thì sao...

Thăng ngập ngừng:

- Ừ nhỉ, em nói anh mới nhớ...thôi cứ kiêng cho lành, để mai anh qua đó xem một mình rồi ghi âm lại về cho em nghe...sau đó mình chuẩn bị về thông báo cho gia đình sau.

Tối hôm đó về đến nhà Linh vào luôn facebook, như để thông báo tin vui cho bạn bè và để chọc tức Hoa, Linh viết lên một dòng Status:

"Ngày mai anh yêu đi xem ngày cưới rồi đây, sắp làm cô dâu rồi hồi hộp quá"

Viết xong Linh cười thành tiếng vì khoái chí, nghĩ thầm cho cái Hoa đọc được thì chắc ức lắm đấy...cô đứng lên soi gương ngắm nghía lại cái bụng và tưởng tượng ra lúc cái thai to lên thì trông sẽ thế nào...một niềm hạnh phúc dâng lên khiến cô lâng lâng ngây ngất...

Ngồi trong quán cafe ven hồ quen thuộc, chờ người yêu đi xem ngày cưới về mà Linh không khỏi bồi hồi, cứ một lúc cô lại nhìn đồng hồ...

Vừa nhìn thấy Thăng bước vào, Linh vội hỏi:

- Sao về muộn vậy anh, xe bị hỏng à...thế nào rồi anh...

Thăng buồn rầu:

- Không có chuyện gì đâu em, tại anh đi mấy việc nữa...em đợi chắc sốt ruột lắm hả...có mệt không em...

Linh thấy nét mặt của Thăng toát ra vẻ buồn rầu và căng thẳng quá, cô hỏi tiếp:

- Có chuyện gì phải không, anh đừng giấu em...em thấy anh có vẻ lo lắng lắm...

Thăng ấp úng:

- À...thật ra thì...mà thôi...có khi để anh tìm mấy chỗ khác xem vậy em ạ...

Linh chợt bối rối:

- Sao vậy anh, lần trước anh nói là ông này xem giỏi lắm cơ mà...anh làm em lo quá, có gì anh cứ nói thẳng cho em để mình còn tính toán chứ...

Thăng thở dài rồi cầm tay Linh:

- Tuổi chúng mình hợp nhau lắm...tháng 8 này cưới là đẹp...nhưng cái thai thì...Ông ý bảo nếu đẻ trong năm nay thì...còn con thì mất cha.....còn cha thì mất con...vì tuổi xung lắm...

Linh không nói được câu gì vì sợ, Thăng đưa điện thoại bật đoạn ghi âm lời thầy bói cho cô nghe....vừa nghe xong Linh hốt hoảng:

- Vậy làm sao bây giờ hả anh...chẳng lẽ...chẳng lẽ phải bỏ cái thai đi...

Thăng buồn rầu:

- Vì vậy anh mới lo, đang không biết làm thế nào...hay là cứ kệ em nhỉ, chắc gì ông ý nói đã đúng...

Linh nghẹn ngào:

- Mình đã không đi xem thì thôi, còn xem thì phải làm theo thôi chứ biết thế nào...

Cả hai im lặng tựa vai vào nhau...Linh nghĩ trong đầu thôi đành phải bỏ cái thai vậy, nếu không thì đằng nào cũng khổ...Đang vui mừng vì hạnh phúc tự nhiên cả hai lại tràn ngập trong nỗi buồn...Nhìn nét mặt buồn xa xăm của người yêu, Linh không ngăn được giọt lệ đang lăn trên gò má rớt xuống môi mà nghe mặn đắng...

Một tháng trôi qua từ ngày bỏ cái thai...nỗi buồn dường như cũng vơi được phần nào...

- Hôm nay anh đưa em đi dạo phố cho thoải mái, mọi chuyện buồn đã qua rồi...- Thăng cầm tay người yêu an ủi

Thấy có tin nhắn điện thoại, Linh mở máy ra đọc:

" Linh yêu của anh đang ở đâu đấy, nhớ em quá...mình gặp nhau nhé...Em nhớ cẩn thận kẻo bị lộ chuyện cái thai của chúng mình nhé. Yêu em..."

Linh đang bất ngờ không hiểu chuyện gì, thì Thăng cầm lấy điện thoại và đọc...Thăng hất tay Linh ra khỏi người và quát:

- Thế này là thế nào, vậy chuyện cái thai đó không phải của tôi à...đồ khốn nạn...

Linh bật khóc:

- Em không biết chuyện gì cả, chắc nó nhắn nhầm máy...để em gọi lại thì biết ngay...

Tuy nhiên khi Linh gọi lại thì bên kia không nghe máy...

Linh chưa kịp nói gì thì Thăng đứng dậy:

- Giờ thì tôi hiểu rồi, hóa ra cô còn khốn nạn hơn cái Hoa ngày trước...đừng để tôi nhìn thấy mặt cô nữa...vĩnh biệt...

- Anh hãy tin em, chắc chắn con Hoa nó bày ra trò này để phá bọn mình...Em sẽ đến gặp nó, con khốn nạn!

Mặc cho Linh gọi, Thăng leo lên xe nổ máy và phóng đi...

Đến chỗ hẹn với thằng bạn, Thăng đang loay hoay tìm thì nghe tiếng gọi:

- Đây rồi, làm gì mà lâu thế ông tướng....

Thăng ngồi xuống và tươi cười:

- Cảm ơn thằng bạn nhé, thế là té con đấy được rồi...nhẹ hết cả người...tại mày nhắn tin cho nó muộn quá thôi, phải loằng ngoằng cãi nhau một lúc thì mới ra được chứ...

Thằng bạn châm điếu thuốc rồi nói với Thăng:

- Mày rắc rối bỏ mẹ, cứ nhét cái hộp bao cao su vào túi nó như với con Hoa kia là được cần gì phải bảo tao nhắn tin...hôm nào khao tao một chầu nhậu về vụ ghi âm xem ngày cưới của mày và cái tin nhắn vừa rồi đấy nhé...

Thăng cười nhạt:

- Kế đó không dùng được với con này, vì trước chúng nó là bạn thân của nhau, vụ đó chúng nó biết rồi làm thế lộ hàng ngay...để mai tao mời mày một bữa...À thế vụ lần trước tao đóng vai thằng đồng tính cặp với mày để mày té khỏi con bồ lần trước thì sao, mày chưa cảm ơn tao đâu nhé...

Thằng bạn cười sặc sụa:

- Vụ đó buồn cười vãi đái, công nhận anh em mình diễn sâu thật! Tao cứ nhớ mãi lúc nó nhìn thấy tao với mày đang ôm nhau mà nó sợ xanh mắt, chẳng phải nói lời chia tay mà cho tới giờ nó cũng chạy mất hút luôn...Thế chuyện của mày với con gái lão giám đốc thế nào rồi, tháng 8 này cưới chứ?

Thăng tủm tỉm cười:

- Ý mày hỏi cái Hằng chứ gì, ổn rồi...tháng 8 này cưới...hai gia đình gặp mặt xong xuôi hết rồi...cưới nó xong thì ông già vợ giao cho chức Phó giám đốc, thay ông ý quản lý công ty...mấy năm bon chen, giờ mới được toại nguyện đấy...

Kim Tam Long

Ngày ta buông xuôi tất cả

Một ngày có 24 tiếng, 1440 phút, 86400 giây... bằng đó những con số khá lớn nhưng quay lại cũng chỉ vỏn vẹn một ngày. Sẽ có những ngày ta cảm thấy dài thật dài, và cũng có những ngày ta cảm thấy trôi qua rất nhanh. Thời gian trôi từng giây, từng phút, với những người đang yêu thì quả là những giây phút hạnh phúc mà cuộc đời ban tặng, với những người chưa từng yêu một ai thì đó là những phút giây rất bình thường, với những người đang quá cô đơn hoặc người mà thần tình yêu không chịu mỉm cười thì lại là những phút giây mà con tim đang tiến dần tiến quá trình chai sạn và là phút giây được làm "diễn viên" đại tài trong cuốn phim của cuộc đời.

Và em là một diễn viên cực kì xuất sắc, diễn một cách hoàn hảo mà không ai nhận ra là em đang buồn hơn cả một chữ buồn...

***

ngay-ta-buong-xuoi-tat-ca

Chắc rằng ai cũng có lúc như thế thôi, phải diễn một vai do bản thân tự chọn, phải tự diễn, tự biên kịch, làm một cách hoàn hảo và phải tự lừa dối bản thân. Lừa dối là không tốt, nhưng vẫn phải nhắm mắt, tự đâm dao vào tim và chấp nhận gặm nhấm nỗi đau này, tất cả cũng bởi một chữ "duyên".

Vì cái duyên mà khiến cuộc sống của một người đang bình thường lộn xộn hết lên, vì một chữ duyên mà khiến trái tim nếm thêm những cảm xúc tệ hơn cả một chữ tệ, giá như mà cái duyên ấy nó đến cùng với chữ phận thì ai cũng muốn, nhưng còn duyên tới nhưng phận lại mải rong chơi thì đó lại là những ngày tháng chông chênh.

Một ngày chông chênh em bước trên con đường xưa, chẳng hiểu sao em lại nhớ về anh ấy, em và anh ấy đã lướt qua nhau, yêu nhau nhưng lại không thuộc về nhau, bởi lẽ trong anh ấy, em chỉ là một trò chơi, kiểu như là text thử tài năng cua gái của anh và chúc mừng anh, em đã mắc bẫy, em đã yêu một con người lừa gạt tình yêu đầu của một đứa con gái ngây ngô...

Tình đầu ấy, nó hay lắm cái ngày mà ta cảm thấy con tim nhảy loạn nhịp, ngày mà nụ cười không ngưng nở trên môi, những xúc cảm, những tiếng nói của con tim cứ thầm thì bên tai nhưng tất cả chỉ thoảng qua như một cơn gió khi anh bảo anh chỉ trêu đùa em thôi, ai ngờ em tưởng thật.. Em cảm thấy dường như cả thế giới đang trêu đùa em chứ không phải mình anh, và trái tim lại nhảy loạn cả lên, em nghe thấy tiếng con tim bảo em rằng "này cô gái, tỉnh mộng đi" nhưng em không nghe lời nó mách bảo, vẫn cứ đâm đầu vào nhìn anh từ phía sau. Cho đến cái ngày mà em nhìn thấy anh ấy đang vui cười bên cô gái khác, vui cười... lúc đó trái tim em tan ra như không muốn đập nữa, cảm giác lúc này chỉ muốn chạy đến và tát anh ấy một cái thật đau nhưng em đã không làm được. Bất giác em lấy điện thoại ra, giả vờ bấm số, giả vờ đi ngang qua anh, và giả vờ nói to: "anh yêu à, em nhớ anh lắm, tối mình đi ăn nhé". Có phải chăng em diễn rất đạt phải không? Không có gì có thể phủ nhận được rằng em đã yêu anh ấy thật lòng, bằng cả trái tim yếu mềm này, nhưng cũng không có gì phủ nhận rằng anh ấy đã lừa gạt em. Con tim em đau lắm kể từ ngày anh xuất hiện cho đến ngày anh biến mất khỏi cuộc đời em, tại vì là tình đầu hay tại một chữ duyên?

Sau mỗi vết thương là những vết sẹo kí ức, sau những kí ức là những giọt nước mắt quá khứ không trọn vẹn... Một chiều chông chênh em bước, em gặp được người con trai thứ hai trong cuộc đời mình. Anh ấy đi cùng người bạn gái nhưng cô gái ấy lại là một người bạn của em.

Sau tình đầu em đã không muốn bước lại con đường cũ, em trở lên e ngại hơn, rụt rè hơn trước những lời yêu thương giả tạo của những đứa con trai nhưng không hiểu sao con tim em lại mềm yếu đến vậy? Người đó bước đến bên em, an ủi em, kể chuyện cho em nghe, và con tim của em lại đập loạn lên, rối bời... Nhưng có lẽ là đã quá lâu rồi sau mối tình đầu em mới được cảm nhận được mùi vị đó. Rồi nụ cười lại nở trên môi em, một nụ cười từ trong con tim sau những nụ cười giả tạo em đã tim lại được, em vui lắm, anh có biết không? Em tìm lại được niềm tin, cứ như cá tìm được nguồn nước vậy và em cũng chẳng ngần ngại gì khi chấp nhận lời yêu.

Nhưng dường như là em quá liều lĩnh khi đánh cược như vậy với cuộc đời, và em là một người không may mắn, bởi em sinh vào thứ sáu ngày 13 hay bởi ông trời đang trêu đùa số phận em. Ngày sinh nhật của anh ấy, vì công việc nên em đến hơi muộn và cũng quên mang theo món quà mà em đã chuẩn bị từ lâu, em đến nhưng hình như trông anh không chào đón em cho lắm, không gọi em là "em yêu" thân mật nữa và anh cũng không giới thiệu với bạn bè em là bạn gái của anh, có chút gì đó thất vọng, trong con tim em đang mách bảo rằng sắp có chuyện gì đó chẳng lành. Nhưng do men rượu và tiếng nhạc em lại một lần nữa không nghe lời nó. Tiệc vãn người, chỉ còn anh và em, nhưng hôm nay em trông anh khác lắm, anh thì thầm vào tai em:

- Em cho anh nhé?

- Cho gì hả anh? – Em ngây thơ hỏi lại.

- ...Em có yêu anh không?

- Anh hỏi gì là vậy? Đương nhiên là có rồi.

- Vậy...em cho anh đi...chuyện đó ấy.

- Em...còn đang đi làm, với lại bây giờ có phải là sớm quá không anh, mình mới yêu nhau được 1 tháng thôi mà..

Và anh đã không thèm nghe câu trả lời của em, anh ôm lấy em, như con hổ đói, anh gì chặt em trong lòng, phút giây đó em đã nghi ngờ tình cảm của anh. Con tim em đang dằn xé với con quái vật ở trong anh, em không thể thoát ra... Nhưng cánh cửa bật mở ra, em nhìn thấy một tia sáng...

- À, tớ xin lỗi, tớ quay lại lấy cái túi tớ để quên thôi.. 2 cậu...

Em cắn tay anh, và bỏ chạy, quần áo em xộc xệch.. em cứ thế chạy cho đến khi con tim không thể nào thở được nữa, trong đầu em không thể nào nghĩ được thêm điều gì, đôi chân trần em chạy đến sưng vù cả lên, dưới ánh đèn đường em khóc, cổ em ngẹn lại, đôi chân em cứ bước, chuông điện thoại vang lên từng tiếng một:

- Mình chia tay đi... có lẽ tôi và em không hợp nhau và tốt nhất là ta đừng gặp lại nhau...tút tút....

Tiếng nói của anh ấy vang trong đầu em, anh đã cúp máy khi em chưa kịp nói một câu nào. Làm sao em sống được tiếp đây? Con cá từng vui mừng vì gặp nước bây giờ lại là con cá lên bờ tập thở, em đã đánh cược nhầm cuộc đời vào tên sở khanh như anh, tất cả cũng bởi một chữ "duyên" hay tại phận em thứ 6 ngày 13.

Sau ngày đó em lại quay về vai diễn của em, vẫn vậy, vẫn phải mỉm cười bước đi, vẫn phải làm việc, vẫn phải sống tiếp, vẫn phải gượng cười trên khuôn mặt xơ xác này, con tim em dường như không còn muốn đập. Vào chiều chông chênhh này, em lại gặp lại anh ấy, anh vẫn thế, nụ cười hiền hòa và ấm áp làm biết bao nhiêu trái tim muốn được bên anh, và bạn em cũng không thể nào là ngoại lệ. Người bạn cũ cấp 3 của em...

- Trinh, sao mày...sao lại quen với hắn chứ?

- Tao quen với anh ấy thì sao?

- Sao? Quen tôi thì có gì có lỗi với cô à – hắn nói giọng mỉa mai

- Trinh à, mày nghe lời tao đi, đừng đi với loại người như hắn...

- Tại sao? Anh ấy tốt mà, và tao đã....

- Đã sao...?

Chưa kịp nói hết câu, hắn ghé vào tai em và nói: "đã cho tôi cái thứ mà cô đã không thể cho tôi".

Em giật mình, và đang dần cảm thấy gê tởm con người hắn. Và cái vai diễn thường ngày hôm nay lại không làm được, em gục mặt xuống và khóc. Và những ngày chông chênh như thế, em lại không thể tiếp tục đeo mặt nạ và diễn... Em cảm thấy mệt mỏi lắm, không thể nào bước tiếp thêm một bước nào vì phía trước, dưới bàn chân gầy của em là những mảnh sành găm đầy vệt máu...

Em lê thê bước về phòng trọ, không làm gì cả, em nằm bẹp trên giường... từng giọt nước mắt lăn trên hàng mi, từng dòng suy nghĩ cứ ẩn rồi lại hiện ra trong đầu em, thân xác rã rời, em chẳng nghĩ được gì ngoài cái "duyên" của một đời người, biết bao nhiêu khó khăn và nước mắt để tìm được cái "duyên" ấy. Rồi cũng đi ngang qua như một cơn gió, thổi là biến mất, "duyên" của em mong manh đến vậy sao? Con tim em nó đau lắm, như từng nhát dao đâm, theo thời gian tuy đã lành nhưng nó đang bước trên quá trình của chai sạn, đau nhiều quá thì cũng sẽ quen thôi, chắc có lẽ em đã quá nuông chiều cảm xúc, rồi em lại gồng mình lên để đi tiếp, bước tiếp những bước đi chông chênh...

***

Ngày tháng đi qua, vẫn 24 tiếng trên ngày, 60 phút tên giờ, em vẫn sống, lạnh lùng, vô cảm, ép bản thân, tập tành làm gái hư, uống rượu, về khuya, làm việc không cần biết thời gian, mục đích cũng chỉ là để lãng quên đi quá khứ kia đi... Nay, ngày chủ nhật, em đi lang thang ngoài phố, em uống một chút rượu cùng lũ bạn, mãi khuya mới về, đôi chân em bước xiêu vẹo. Về đến, em lại nằm bẹt trên chiếc giường, nhìn đồng hồ chỉ 12h55' từng phút từng giây tí tách. Có thấy không? Em đã mạnh mẽ hơn rồi đấy thôi, em chẳng nhớ gì về quá khứ cả, thấy không? Một mình em vẫn ổn, và trong những giây phút cuối cùng của ngày em đã tự hỏi con tim mình: "rốt cuộc là mày đang sống hay tồn tại?" dòng nước mắt bất giác lăn trên má em, cuối cùng thì em cũng không hoàn thành được vai diễn. Em mệt mỏi vì phải gồng mình lên và chống chọi, em đã không còn chút sức lực để bước tiếp trong khi ngày mai em lại phải đeo mặt nạ, còn một đống công việc mà em tự chuốc khổ vào thân mà mai em phải hoàn thành. Em phải làm sao đây?

Cuối con đường bây giờ vẫn chỉ có mình em, đã lâu rồi em chưa được là đứa con gái ngây ngô, đã lâu rồi em chưa được cười tươi, đã lâu rồi... đã lâu rồi..., và cũng trong chính lúc này, em nhận ra được một điều mà bấy lâu nay em đã bước nhầm đường. Tại sao khi những con người phụ bạc kia vẫn sống bình thản như chưa có chuyện gì thì sao em lại ở đây mà tự hành hạ thân xác yếu mềm này, cớ sao? Sao em lại ngốc nghếch đến vậy? Cũng chẳng phải là từ chữ "duyên" sao. Ngày mai, lại một ngày chông chênh khác. Cuốn theo dòng suy nghĩ, em ngủ thiếp đi...

Sáng dậy, em chần chừ trên giường, chuông báo thức đi làm vang lên từ lâu, em đã không dậy sau một đêm dài buâng khuâng nghĩ về hôm nay... Ngày hôm nay, ngày em buông xuôi tất cả, không lo âu, không vội vã, chậm rãi bước để nhìn cuộc sống và tìm lại con người của em, chầm chậm thôi... Em đánh răng, hẹn một cuộc hẹn với lũ bạn, em trang điểm nhẹ, mặc váy ngắn, giày bata, em đi tìm em...Ngày mà em buông xuôi tất cả, ngày em tìm nơi cất dấu quá khứ, không vội vã, không mệt mỏi, không chút dằn vặt nào nữa, và giờ là những phút giây em sống cho chính bản thân của em, em đi shopping, ăn vặt, chơi trò chơi... Đến quán caffe, em ngồi và nhâm nhi tách trà và tán ngẫu cùng đám bạn:

- Dạo này có hứng rủ tụi tao đi chơi ha? Hay lại có chuyện gì buồn à, trông mày lạ lắm đấy nha.

- Rủ đi không thích hay sao? Hay thôi giờ về nhá?

- Đâu, đùa mà.. hihi, ê mày thằng cha ngồi một mình bên kia đep trai hen...

- Thôi đi, lại mơ tưởng đấy à

- Tất nhiên, là phụ nữ thì phải biết mơ tưởng chút chứ, tại sao không trong khi mình vẫn đang còn trẻ.

- Chậc.. tao thua mày rồi

- Này, Linh tao thách mày sang xin được số điện thoại hắn đấy.

- Mày điên à, quen biết gì, mệt lắm.

- Giờ nha, mày sang xin được số điện thoại của hắn, thì tao bao mày đi shop thoải mái, và ngược lại, mày thấy sao?

Cả đám chúng nó đều bắt cược.. và thật ra là cũng chẳng mất gì, cùng lắm là ngại xíu thôi,,, trong phút chốc em đã trở nên can đảm.

- Cược thì cược, nói là làm!

Em mon men tiến gần đến, lần đầu tiên em chai mặt đi xin số vì một vụ cược cho đỡ mất mặt:

- Ah... à anh ơi....

- Hả?? Có gì không em

- Dạ ở.. ở đây có...có ai ngồi chưa ạ?

- Chưa...? mà có gì không?

- À,,, anh... anh cho em xin.... xin số... điện thoại nhá?

- Hả?? – ánh mắt anh ngơ ngác nhìn, và giờ chỉ muốn kiếm cái lỗ nào đó để chui.

- Được không..ng anh?

- À,, tất nhiên, em đưa điện thoại đây.

- ...................

- Dạ..... em cảm ơn.

Quay về bàn, mặt em đỏ như trái cà chua, bất giác trong lòng em có chút cảm giác mới lạ và đặc biệt nhưng cũng có chút gì đó quen thuộc. Nhưng em lại không đủ can đảm để nhìn anh. Bơ anh đi và chẳng thèm quan tâm, có chút gì đó hơi quá đáng nhưng thôi kệ, có duyên thì sẽ gặp lại, phải không?

Tạm biệt đám bạn ở quán caffe, một buổi chiều không tên, em lang thang trên bờ hồ, chẳng còn chút luyến tiếc cái quá khứ xa vời kia nữa, nhìn từng người yêu nhau dắt tay nhau trên phố, em cảm thấy có chút ghen tị, lòng em đang nếm từng cảm giác trống trải, ngày em cất giấu đi những cảm giác cô đơn, hận thù đáng sợ đó hình như bây giờ lại chẳng còn gì, lòng em nhẹ tênh. Người ta bảo là có duyên nhưng phải có nợ mới sống được bên nhau để trả hết cái nợ đó, còn em chỉ có duyên nhưng lại không nợ thì đó cũng chỉ là một chữ "duyên" mà thôi, vậy mà em phải mất quá nhiều thời gian mới hiểu ra được chữ "duyên" ấy. Giá bảo, nếu cuộc đời này không gặp được họ thì sao em hiểu được rằng chẳng phải do em sinh phải ngày xui xẻo, cũng chẳng phải do những người làm tổn thương em mà là do một chữ "duyên", mỗi người mà em thương, em yêu, hay chỉ là những người đã lướt qua cuộc đời em, đó là những cái "duyên" mà em có được, là những người nhất định em phải được gặp, dẫu có xấu, có tốt thì đó là những kỉ niệm, những bài học và là những cơ hội mà em có, chuyện gì đến sẽ đến, và những chuyện ở trong quá khứ, cũng không thay đỗi được. Tại sao em lại không nhìn về tương lai cơ chứ? Có phải là một cô gái quá ngốc nghếch không? Cảm ơn những người đã bước qua em, để dành đúng chỗ cho người có "nợ" với em. Và em luôn chắc chắn rằng ta luôn cần lắm một chữ "duyên". Cuối cùng thì em cũng đã sắp xếp được những dòng suy nghĩ ấy... chiều hoàng hôn bên hồ, không khí thật trong lành và êm dịu, một ngày em buông xuôi đi tất cả cũng như khi ta cầm cốc nước nóng rát tên tay, ta cũng sẽ buông thôi, em đã buông và chúng cũng đã rơi vào dòng chảy của quá khứ, và ngày mai, em sẽ nắn nót viết lại câu chuyện cho cuộc đời mình.

Chiều hoàng hôn rồi, em sải những bước chân quay về, quay lại em nhìn thấy người con trai trong quán caffe, em giật mình, tìm chỗ trốn, mong sao anh ta không nhận ra mình, tiếng chuông điện thoại reo:

- A..a..alo

- Chào em...

- Anh là ai vậy? Tôi đang có việc nên có gì anh nói nhanh chút!

- Em tên gì?

- Anh là ai?...

- Anh tên Quân

- Quân nào? Tôi làm gì có quen ai tên Quân?

- Có, em nhớ lại đi..

- Không, chắc anh lộn số rồi, em không quen ai tên Quân cả!

- Anh chắc chắn đấy, em có quen anh mà, quay lưng lại đi nào...

- Hả??...

Em đứng người lại, tim em đập loạn từng nhịp, em ngần ngại quay lưng lại và em nhìn thấy anh - người con trai lần đầu em xin số.

- Anh đã bảo là em quen mà, phải không?

Em cười ngượng ngịu:

- À...em xin lỗi...chuyện... lúc nãy... trong quán là vì em cược với bạn, có gì không phải cho em xin... lỗi!!

- Làm gì mà lắp la lắp bắp vậy? Anh có làm gì em đâu? Mà em có lỗi gì với anh à?

- À... ờ.. dạ

- Nếu có lỗi thì nghĩa là em nợ anh.. mà em nợ anh thì không dễ gì nhanh trả hết nợ đâu nhé!

- Dả???

- À anh nói nhỏ cái này cho nghe nè..

- Dạ.. vâng anh nói đi..

- Lần sau, có gì đừng bao giờ đi xin số đứa con trai nào nữa nhé...

- Dạ.. à vâng, không có lần sau đâu ạ!

- Và chỉ có lần này thôi nhé...

Con tim nói với em là đã tìm được chữ "duyên" của mình, có kèm theo chữ "nợ" nữa... và em và anh gặp nhau cần lắm chữ "duyên", cảm ơn những chữ "duyên" trước đã đưa em đến gặp được "duyên" và "nợ" của anh. Và nếu một ngày nào đó bạn không thể tiếp tục đeo mặt nạ nữa, không thể nào gồng mình lên để chống chọi lại nữa... thì hãy dành một ngày để buông xuôi tất cả!

Lê Bảo Lâm

6 năm - 1 hạnh phúc

Anh nhìn cô 6 năm...Cô ngây thơ 6 năm... 6 năm với mỗi người là quãng thời gian dài ngắn khác nhau, chẳng thể đong đếm được. 6 năm với mỗi người là niềm vui hay tủi hờn, chẳng thể so sánh được. 6 năm với Anh và 6 năm với Cô, chẳng ai biết trước điều gì.

***

6-nam-1-tinh-yeu

Cô và Anh là bạn học từ cấp 3, chẳng mấy chốc mà cả hai đã trải qua vài mối tình từ ngốc xít đến sâu lắng, chẳng mấy chốc mà cả hai đều đắm mình vào guồng quay của công việc mà quên đi chuyện yêu đương, chẳng mấy chốc...

Cô và Anh vẫn là những người bạn tốt.

Anh vẫn quan tâm chăm sóc người "bạn thân" như một thói quen và dần đặt cô trong trái tim mình lúc nào không hay.

Cô gọi... là Anh đến!

Cô đói... là Anh mua đồ mang qua!

Cô buồn... là tìm anh trút bầu!

Ngay cả khi Cô yêu hay thất tình... Anh đều lắng nghe!

Cô vẫn ngây thơ tin vào "mối quan hệ bạn bè" khăng khít dù trong lòng dường như không thể thiếu Anh.

Anh bảo thích người khác... Cô giúp Anh tán!

Cô vẫn hay sang nhà Anh chơi, mẹ Anh chỉ muốn Cô làm con dâu Bà ... cô ngâyngô cười vui vẻ!

Anh có bạn gái, mẹ Anh lại không thích cô ấy... Cô chẳng còn sang nhà anh thường xuyên, để mẹ anh và cô gái kia không xích mích!

Anh bảo Anh ngộ nhận với cô bé đó... Cô cười mà lòng như nở hoa!

Chẳng mấy mà cả hai đều lẻ bóng đã vài năm, mà chẳng ai chịu tiến đến với người khác, cứ vậy ở cạnh nhau, vẫn là những người bạn tốt, vẫn "mày tao chí tớ", vẫn chửi bới om xòm, vẫn trêu đùa... Và dường như aAnh chẳng thể chờ thêm được nữa, Anh tỏ tình!

Cô bất ngờ, nhưng xem vào đó là niềm vui sướng, và như nhận ra một thứ tình cảm gì đó đã được cô giấu kín suốt bao năm qua đang len lỏi khắp cơ thể. Cô vui, nhưng cố tỏ ra làm cao, cô chẳng thèm chấp nhận ngay. Cô để Anh chờ 1 tháng, vẫn là những quan tâm chăm sóc đó, vẫn trêu đùa mày tao, vẫn chửi nhau ỏm tỏi. Cô và Anh vẫn vui. Anh ngày ngày đều hỏi, Cô ngày ngày trêu đùa lảng tránh. Nhưng cả hai đều dường như đã thừa nhận.

Bạn bè Cô đều biết Cô thích Anh, cũng đều biết Anh đã tỏ tình, vì Cô... vui quá mà để lộ!

Bố mẹ Anh biết, đùa: "Thế bây giờ hai đứa vẫn mày tao hả?"

Anh cũng từng hỏi Cô câu đó, Cô chẳng biết nói sao, vì 6 năm nó dài quá, thời quen dường như quá khó bỏ. Câu Anh - Em ngọt ngào thốt lên với cái "thằng bạn thân" nó sao sao đó. Cô ngượng ngùng.

Đến khi cô quyết tâm nói với Anh, thì Cô chợt nhận ra, Anh và Cô quá bận bịu, chẳng có mấy thời gian gặp nhau mà hẹn hò yêu đương, ai cũng có công việc của riêng mình mà chẳng thể bỏ. Cô cũng nhận ra, "thằng bạn thân" lười học, học dốt ngày nào giờ đang cố gắng không ngừng để có thể tự hào đứng bên cạnh Cô. Cô cũng nhận ra, Anh chẳng bao giờ đối tốt với ai như với Cô suốt những năm tháng qua. Cô cảm động.

Cô và Anh cần có một cuộc nói chuyện chính thức, để cả hai cùng , chia sẻ nỗi lòng, và thấu hiểu nhau hơn, để chia sẻ và gánh vác cho nhau, để hy sinh cho nhau. Cô là người tham công tiếc việc, bận bịu suốt ngày, chẳng có cả thời gian mà gội cái đầu. Anh lại rảnh rang hơn, nhưng khi công việc đến, là Anh còn bận hơn cả Cô. Cô sợ họ không có thời gian cho nhau, thành ra tình cảm lại nhạt dần. Cô không dám đồng ý.

Rồi cả hai cũng sắp xếp được một buổi tối cùng nhau sau khi anh kết thúc chuyến công tác gần 1 tuần trời ở nơi cách cô cả nghìn cây số. Anh và Cô, cả hai cùng nắm tay nhau từ quán cafe ra về.

Họ vẫn thế, lúc mày tao, lúc xưng tên, nhưng cũng có lúc Anh - Em ngọt nhạt. Họ vẫn vậy, vẫn vui vẻ bên nhau, vẫn cãi nhau ỏm tỏi, nhưng không còn những câu chửi thề tục tĩu vui đùa như ngày xưa, mà là những câu tếu táo ngọt ngào. Họ vẫn vậy, Anh vẫn quan tâm Cô, và Cô đã trải lòng ra với Anh.

Cô và Anh, dường như chẳng ai nghĩ đến họ lại có một kết cục viên mãn, lại thành một đôi . Bạn bè chung còn ngạc nhiên, huống chi người ngoài. Nhưng Anh và Cô đã làm được...

Hạnh phúc có khi ở ngay gần chúng ta thôi, là bạn thân thì đã sao? Vừa là bạn, vừa là , cãi nhau "mày tao" thoải mái vô cùng!

Hạnh phúc có khi ở ngay gần chúng ta thôi, hãy nắm giữ ngay khi nó đến, đừng để vụt mất rồi mới hối hận...

RosieNG

Hắn và Cô - Mông lung như một trò đùa ( Phần 2)

Phần 1: http://www.truyenngan.com.vn/truyen-ngan/truyen-ngan-yeu/43479-han-va-co-mong-lung-nhu-mot-tro-dua.html

***

1. Định mệnh

Sau cái ngày cả 4 con người lần đầu tiên chạm mặt ấy cô và hắn cũng đã thuộc về nhau. Nhưng anh đã không còn thuộc về cô nữa rồi. Anh đã thật sư rời xa cô. Đêm nay cô đã mất anh mãi mãi.

Còn hắn, hắn rất biết chớp lấy thời cơ, lúc cô đang đau khổ nhất, giữa lúc ấy, hắn đã cho cô hẳn một bờ vai, hắn ở cạnh cô, nhìn cô khóc, nhìn cô đau khổ và rồi nhờ đó mà hắn đã có được cô.

han-va-co-mong-lung-nhu-mot-tro-dua-phan-2

Cô, cô luôn tự nhủ lòng mình phải thật mạnh mẽ, không thể yếu đuối, không được khóc vì chính cô mới là người rời xa anh. Chính cô đã chạy trốn khỏi anh và chính cô đã tự mình bước chân ra khỏi cuộc đời của anh. Nhưng đêm nay, đêm nay cô đã hoàn toàn gục gã sau những ngày tháng vờ như mạnh mẽ ấy. Và rồi cô cũng đã rơi vào cái bẫy tình của chính cô. C 2ô đã tựa vào hắn ngay lúc này, hóa ra chỉ có hắn ở bên cạnh cô ư, đúng thế, chỉ có hắn mà thôi. Rồi ngày mai, cô sẽ ra sao? Cô sẽ đối diện với hắn, với đồng nghiệp và cả anh của sau này nữa.

Dường như những suy nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu cô, lúc nào cô cũng nghĩ, cô không thể ngừng nghĩ về Hắn, về Anh và về Hân.

Tại sao ư?

Phải chăng đó là định mệnh, dù cô đã rời xa khỏi nơi có anh, nhưng rồi định mệnh lại mang anh đến, nhưng không phải đến bên cô, mà định mệnh mang anh đến, để nói với cô rằng, anh đang hạnh phúc nên cô không cần phải chạy trốn nữa. Mà người đem lại hạnh phúc cho anh lại không còn là cô nữa. Giờ thì cô mới chính là người cần tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Ngày xưa anh và cô, yêu nhau, quen nhau như thế nào. Bây giờ tất cả hình ảnh ấy cứ hiện ra ngay trước mắt cô, cứ như vừa mới hôm qua.

Ngày ấy, anh và cô biết đến nhau thông qua một Club kỹ năng trẻ của trường. Cô mới biết anh đang học ngành Luật Thương Mại Quốc Tế và cũng là chủ nhiệm club. Lần đầu gặp anh, cô ấn tượng với nụ cười tươi, với ánh mắt hiền hậu và hơn hết đó chính là giọng nói ấm áp đậm chất Hà Nội của anh.

Mãi đến khi yêu anh cô mới biết được ngày ấy sao anh lại chọn Sài Gòn mà không phải là Hà Nội. Anh bảo, Sài Gòn nó năng động, nhộn nhịp và anh muốn tuổi trẻ của mình được trải nghiệm ở thành phố này, thành phố lần đầu tiên anh đặt chân đến, lần đầu tiên anh muốn rời xa Hà Nội, rời xa vòng tay gia đình.

Đó là những tháng ngày cùng nhau học tập, cùng nhau sinh hoạt, rồi cùng nhau trò chuyện. Tuy không học chung ngành nhưng anh đã cho cô rất nhiều thứ giúp ích cho môn học, như cách anh có thể nhớ được cả tá các nghị định, thông tư, điều, khoản....

Giờ học cũng hiếm khi trùng nhau, hàng tuần chỉ có mỗi chiều thứ 5, hầu hết mọi thành viên trong club đều rảnh nên đó được xem là ngày sinh hoạt của club. Mọi người sẽ cùng nhau bàn kế hoạch, lên chương trình, tổ chức các hoạt động nhằm khai phá được hết kỹ năng mà sinh viên hiện nay cần có.

Nhờ những lần sinh hoạt, nhưng chương trình cô tham gia cùng anh mà cô có được kha khá vốn sống cho riêng mình, cô tự tin đứng trước đám đông, cô tự tin thuyết trình, đặc biệt hơn là cô tự tin khẳng định mình, khẳng định năng lực mà cô có thông qua nguồn kiến thức mà cô đã được học.

Những ngày anh đợi cô tan học, dẫn cô đi ăn, dẫn cô đi dạo xung quanh khuôn viên trường. Trường nơi cô và anh học, cũng được mệnh danh là ngôi trường có diện tích và khuôn viên đẹp nhất nhì thành phố, ở đây thường được các đoàn làm phim ghé đến ghi hình, quay phìm, chụp hình.

Mọi ngóc ngách của trường, mọi ghế đá, mọi nơi, mọi thứ dường như quá quen thuộc với anh và cô. Chẳng phải ngày ấy anh và cô luôn cùng nhau nắm tay đi khắp nơi sao.

Anh, con người anh ấm áp, ấp áp từ giọng nói, từ hơi thở, đến cách mà anh quan tâm cô.

Cái bản tính của cô, chắc chỉ có mỗi anh mới có thể chịu đựng được, mà đôi khi là khống chế được nó. Bản chất cô ngang bướng, nhưng không phải lúc nào cũng thế. Chẳng hạn như chuyện ăn uống mỗi khi đi sinh hoạt nhóm. Cô chỉ lo cho mọi người, còn cô thì chẳng ăn gì hết, trong khi cô lại bị đau dạ dày mà lại chẳng lo cho mình. Những lần như thế anh lại đến lúc thì ân cần nhỏ nhẹ, đưa đồ ăn cho cô ăn, lúc thì anh nổi cáu bắt cô phải ăn chứ không còn điềm đạm nữa. Những lúc như thế cô thấy thương anh vô cùng, anh quan tâm cô dù là những điều nhỏ nhất nhưng cô luôn làm cho anh lo lắng. Cô chỉ mỉm cười, cười thật tươi rồi mè nheo anh, để anh khỏi giận, để anh khỏi lo lắng cho cô. Chỉ có anh mới hiểu được cô. Chỉ có anh mới có thể làm cô thay đổi.

Có lần club tổ chức chuyến dã ngoại ở Vũng Tàu. Tập huấn kỹ năng, đó cũng là nhiệm kỳ cuối anh đảm nhận chức chủ nhiệm, anh muốn nhường lại cho những bạn trẻ hơn, để các bạn thỏa thích thể hiện, thỏa sức khám phá bản thân.

Lần ấy hoạt động cũng nhiều, cô chỉ có uống nước mà chẳng chịu ăn uống gì hết. Để rồi khi cái dạ dày nó hành, cô vẫn cố gắng chịu đựng, cố gắng chống chọi với nó mà không cho anh biết. Lần ấy không phải anh không quan tâm cô, mà anh cũng chẳng có thời gian quan tâm tới anh nữa, anh nằm trong ban tổ chức nên bận rộn là thế cơ mà. Nên cô đâu dám trách anh, có trách là trách cô, không tự lo cho bản thân mình được.

Lần ấy, cô bị lả đi vì đói, ngất ngay giữa hội trường, ai cũng hoang mang, ai cũng lo lắng. Anh, anh chạy đến ôm lấy cô, đưa cô đi cấp cứu, lúc ấy cô chẳng còn chút sức lực nào nữa, nhưng đầu óc thì vẫn còn tỉnh táo. Cô cảm nhận được qua cái nắm tay, qua giọng nói của anh, dù chẳng thể nhìn anh, chẳng thế nói chuyện được với anh, lúc này cô đang dùng trái tim, trái tim cô để cảm nhận thấy trái tim anh mà thôi.

Thời gian cô nằm viện, anh là người duy nhất chăm sóc cô ở cái thành phố đông đúc này, nhờ có anh mà cô không còn thấy tủi thân, không còn thấy cô đơn khi không có gia đình bên cạnh. Quãng thời gian đó, là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cô, vì cô biết anh đã yêu cô đến nhường nào, cô biết được tình yêu của anh dành cho rất chân thành và rất đỗi mộc mạc. Cô biết rằng, anh, chính anh mới là người con trai mà cô đã tìm thấy, chính anh mới là người có thể yêu cô, làm cô hạnh phúc và hơn hết, chính anh mới là người đã làm cô thay đổi và cô cũng đã sẵn sàng thay đổi vì anh.

Vậy mà giờ đây, sau 3 năm ngồi ở giảng đường đại học và 2 năm miệt mài với cuộc sống, với công việc thì cô và anh chỉ có thể bên nhau được 5 năm chứ không phải là 50 năm.

2. Chuyện công sở

Vẫn như mọi ngày, tới công ty, gặp ai cô cũng nở một nụ cười và chào hỏi thật nhiệt tình, vẫn nói chuyện vui vẻ như đêm qua chưa từng xảy ra.

Cô đã phải dùng đến bộ trang điểm mới có thể cho đi đôi mắt thâm quầng và sưng húp vì những dòng lệ đã rơi.

Gặp Hân – Cô đồng nghiệp - người yêu mới của người yêu cũ, cô vẫn vờ như mình thật mạnh mẽ, mà cũng bởi vì cái vỏ bọc cô đã tạo ra luôn như thế. Một – cô – gái - mạnh - mẽ.

Còn Hân – Hân gặp cô vẫn vẻ mặt như ngày nào. Nhưng hôm nay thì Hân đã biết, cô, cô – chính – là - người – yêu – cũ. Liệu chăng Hân có còn ghen tị với quá khứ của cô và anh?

Hân, cô ấy vẫn tỏ ra rất đỗi bình thường, hay Hân cũng đang cố gắng giấu đi những dòng suy nghĩ của mình?

han-va-co-mong-lung-nhu-mot-tro-dua-phan-2-1

Ngồi vào bàn làm việc, cả cô và Hân đều nhìn vào màn hình máy vi tính, chắc hẳn, ai cũng đang có tâm trạng riêng cho mình, ai cũng có những suy nghĩ, ai cũng có những cảm nhận khác về nhau rồi. Cô biết, cô không nên làm thế, cô cần kéo lại bầu không khí này, để nó không có một khoảng lặng.

- Hân này, hôm qua cô thế cậu bạn tôi thế nào?

- Hắn đẹp trai đó chứ, Hân mỉm cười, nhưng mà cô quen Hắn lâu chưa?

- Ừ, hắn đẹp giống Hàn Quốc cô nhỉ, tôi quen hắn khi tôi về nơi này.

- Thế Hắn đang theo đuổi cô à? Hân nháy mắt thể hiện điệu bộ hào hứng.

- Tôi cũng không biết nữa, nhưng Hắn có người yêu rồi.

- Là sao? Hân tỏ ra rất ngạc nhiên. Nhưng mà hôm qua tôi thấy...

- Ừ. Người yêu Hắn đang ở xa.Cô suy nghĩ một lúc rồi mới tiếp tục câu truyện, cô im lặng, Hân cũng im lặng. Im lặng vì những gì khó hiểu trong cái câu trả lời và trong mối quan hệ mông lung ấy.

Thường ngày đến giờ đi ăn trưa, cả cô và Hân đều tí ta tí tửng, nhí nhảnh, trêu đùa nhau khắp phòng rồi mới xuống căn tin ăn cơm. Vừa đi vừa đoán xem liệu hôm nay căn tin sẽ có món gì, món cô thích hay lại là những món quen thuộc. Vậy mà hôm nay, cả 2 đều im lặng, đi bên nhau, chẳng nói với nhau câu nào.

3. Hắn

Đi làm về, vẫn như thường ngày, không đi ăn cùng đồng nghiệp thì cô sẽ dạo một vòng quanh biển, lang thang, rồi tìm một vị trí quen thuộc để ngồi, nghe tiếng sóng vỗ. Chỉ có thế mới bình yên. Với cô chỉ cần nhìn biển, nhìn ra ngoài khơi xa thì mọi thứ sẽ ổn, nỗi buồn cứ thế trôi theo những dòng nước, sóng cuốn nó đi ra tận nơi xa xôi.

Cô đang chìm đắm với mây trời, với biển cả thì có tin nhắn điện thoại.

Cô không chủ động liên lạc với hắn và vẫn luôn như thế, chỉ có hắn mới là người chủ động liên lạc với cô.

- Anh nhớ em

Cô mở dòng tin nhắn mà không thể tin vào mắt mình. Cô thầm nghĩ có khi nào hắn đang nhắn tin cho người yêu hắn không? Hắn nhớ cô ư, không đời nào lại có chuyện bi hài đấy xảy ra được. Cô mỉm cười rồi bỏ điện thoại lại vào túi, cũng không trả lời.

Cô vẫn đang mai mê nhìn khung cảnh, nhìn cuộc sống thường ngày ở đây, chiều đến mọi người đi tắm biển, tập thể dục, rồi các cặp đôi nắm tay nhau dạo biển. Bên kia có nhóm con trai đánh đá banh, đánh bóng. Cuộc sống là đây sao? Cô đang mông lung suy nghĩ. Sao mình cũng không làm thế nhỉ?

Tiếng điện thoại reo, lần này không biết ai gọi nhỉ? Chắc là mẹ gọi nhắc nhớ ăn uống cẩn thận đây mà.

Nhưng không, là hắn, hắn gọi cho cô?

- alo!

- Anh nhớ em!

- Anh gọi lộn số rồi. Đây không phải điện thoại của người yêu anh?

- Không, người anh gọi là em, anh nhớ em. Anh đang ở dưới chỗ em ở. Em về chưa, anh lên nhé, anh muốn gặp em.

Cô im lặng một lúc, không biết nên nói gì lúc này, không biết nên làm gì với hắn, phải chăng hắn đang muốn gặp cô thật? Hắn nhớ cô thật ư? Không đời nào, làm sao có chuyện như thế được. Hắn không thấy cô trả lời liền đánh tiếng.

- Anh nhớ em là thật!

- Em không có ở nhà, em có hẹn rồi.

- Vậy anh đợi em.

- Anh không cần phải đợi, vì em còn không biết lúc nào về. Vậy đi nhé.

Cô cúp máy trước khi để hắn kịp nói lời nào nữa.

Lại có tin nhắn tới. Là hắn, " Anh đợi em về, anh muốn gặp em, vì anh nhớ em"

Cô không trả lời, cũng không biết phải làm sao lúc này. Cô đang trốn tránh hắn, đúng vậy, cô đang tránh mặt hắn. Không lẽ chỉ vì cái đêm ấy mà hắn đã si mê cô, không lẽ hắn nhớ cô đến thật sao? Cô không tin, cô không tin hắn là người như thế. Chắc hắn chỉ đang muốn làm tình với cô thôi, có lẽ thế.

Vậy còn cô người yêu bé nhỏ của hắn thì sao? Cảm giác cô gái ấy sẽ như thế nào khi biết được người con trai mình yêu, tin tưởng lại lừa dối mình, lén lút sau lưng cô?

Rồi cô ấy sẽ tổn thương lắm, rồi cô ấy sẽ tha thứ cho hắn khi biết được sự thật ư?

Còn cô, giờ cô phải làm gì, chắc là hắn đang đứng chốt ở trước nơi cô ở rồi. Làm sao cô về phòng được, làm sao bây giờ. Mà không lẽ hắn đợi cô thật, chắc không đâu, hắn đùa đấy.

Bây giờ đang là 6h tối, cô sẽ đi đâu đó, kiếm quán café ngồi đọc sách rồi tới 11h đêm cô sẽ về, lúc ấy hắn chắc cũng đi rồi.

Cô không muốn đụng mặt hắn ngay lúc này, đặc biệt là ngày hôm nay. Và cả sau này nữa.

Vào một quán café sách, cô tìm cho mình một cuốn sách của tác giả cô vẫn hay thường đọc, Tình Không Lam Hề, với tựa đề cuốn sách là "Gần như vậy, xa đến thê"

Có khi lại đúng tâm trạng của cô lúc này. Cô lấy cuốn sách, nhâm nhi ly café sữa nóng. Vừa để thỏa đam mê đọc sách, vừa tránh phải gặp hắn lúc này, điều ấy làm cô vui.

Mãi mê đọc sách, tới khi nhân viên tới đưa bill thu tiền cô mới biết đến giờ quán đóng cửa. Cô thanh toán tiền, nhìn lên đồng hồ thấy đã gần 11h đêm. Thở phào nhẹ nhõm, giờ thì yên tâm về nhà nằm ngủ rồi, hắn đợi lâu quá chắc cũng đã bỏ về, hắn làm sao mà đủ kiên nhẫn được như thế chứ.

Vừa chạy xe đến cổng, vừa xuống xe, đang định đẩy cánh cổng nhà xe ra thì ở đâu, hắn đã xuất hiện. "Để anh dắt xe cho, sao em đi giờ này mới về, trễ rồi đấy".

Cô hoang mang như muốn rụng rời cả tay chân, nếu lúc ấy hắn không kịp đỡ chiếc xe thì khi nghe thấy tiếng hắn, có thể tay cô đã buông chiếc xe ra rồi. Cô nhìn hắn mà chẳng thể nói nên lời, hắn, hắn đợi cô suốt mấy tiếng đồng hồ chỉ vì muốn gặp cô sao? Thật sự như thế ư, rốt cuộc con người hắn là sao, hắn đang nghĩ gì trong đầu?

Đẩy xe cô vào bãi giữ xe, hắn không quên nhìn thấy gương mặt thất thần của cô, hắn nghĩ cô đi làm về mệt, chắc trời tối lại trúng gió, hắn lo lắng. " Em đã ăn gì chưa, sao mà mặt mày thế kia, hay để anh đưa em đi ăn nhé". Còn cô, cô vẫn chưa bình tĩnh lại được, đầu óc cô vẫn đang quay cuồng, mặc cho hắn cứ nhìn cô. Rồi hắn khẽ lay vai cô, lay đến khi cô choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Cô bảo cô không sao, chỉ là hơi mệt một xí, cô lấy cớ để đuổi hắn về luôn. " Hôm nay em mệt rồi, giờ em lên nghỉ ngơi, anh về đi, có gì chúng ta nói chuyện sau". Hắn càng lo lắng cho cô hơn: " không được, anh không yên tâm, thế để anh đi mua gì về cho em ăn rồi uống thuốc, lúc đó anh sẽ về". Lần này thì cô chẳng thể bình tĩnh được nữa, cô nổi cáu với hắn: " Tôi nói anh về đi, tôi không sao, tôi muốn ở một mình, tôi muốn được nghỉ ngời và không muốn ai làm phiền ngay lúc này". Còn hắn, hắn nghe cô nói vẫn đứng im lặng, nhìn cô, rồi hắn cũng đành ngậm ngùi nói: "Vậy em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ lại ra gặp em". Cô định rằng sẽ nói lại là đừng có ra đây gặp tôi nữa. Nhưng chẳng thể thốt lên thành lời, cô lên phòng, đóng cửa lại, tựa vào thành cửa, thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng cũng bồn chồn khó tả, cô không biết cảm giác bây giờ của cô là gì nữa. Thôi bỏ mặc dòng suy nghĩ ấy, cô đi tắm rửa rồi sẽ được đắm chìm trong giấc ngủ say.

Vẫn thói quen khó bỏ thường ngày, cô lên facebook để xem tình hình, rồi ghé qua facebook của anh. Thấy anh share lại một kỷ niệm cách đây 2 năm của cô và anh. Cùng dòng trạng thái: "Có thể quay trở lại như thế này được không!"

Kết thúc câu không phải là dấu chấm hỏi, mà là dấu chấm than, dấm chấm lửng, không phải anh hỏi cô, mà có khi anh đang tự nói về chính mình, dấu chấm lửng ở cuối câu anh dùng đều có mục đích.

Kỷ niệm anh share là kỷ niệm ngày hai đứa đi chơi ở Cần Thơ, lần đó khi đi ngang qua cái cầu gỗ treo lơ lửng giữa dòng kênh, anh nắm tay cô thật chặt, dìu cô đi từng bước một, và anh là người đã chụp lại cánh tay ấy. Ngày ấy anh ghi một dòng trạng thái khá mùi mẫn và tình cảm cho bức hình ấy. "Anh sẽ nắm tay em đi đến hết cuộc đời, dù thăng trầm, bão dông và nguy hiểm. Em cứ yên tâm vì đã có anh".

Giờ anh đang nghĩ gì, sao anh có thể hiển nhiên share kỷ niệm của chúng tôi? Anh không sợ người yêu của anh ghen ư?

Mà thôi cô còn nghĩ làm gì nữa, anh đã chính thức giới thiệu người yêu của anh cho cô rồi mà. Sao cô còn phải lăn tăn về kỷ niệm này nhi, vốn dĩ cô với anh đã có quá nhiều kỷ niệm rồi.

Cô cũng đăng một cái status: " Gần như vậy, xa đến thê". Lần này cô không còn để chế độ bạn bè mới được phép xem mà cô chuyển sang chế độ công khai, để bất kỳ ai vào facebook cô sẽ đều thấy dòng cảm xúc này.

Lần này cô mặc kệ ai là người đầu tiên like hay bình luận mà cô tắt lap và đi ngủ.

4. Anh

Ngày hôm sau đi làm, cô và Hân vẫn thế, bầu không khí vẫn như ngày hôm trước, không khác đi nhiều, cả hai dường như có khoảng cách mà không thể chạm tới được.

Lên văn phòng, cô nhận được tin nhắn, cô đoán chắc lại của hắn, cô chẳng buồn cầm điện thoại lên nhìn. Cô mặc kệ, chắc hắn lại muốn gặp cô, hay đại loại hắn đang cố muốn nói, hắn nhớ cô.

Vài phút sau, lại có thông báo tin nhắn, lần này cô có chút bực mình, đang thầm nghĩ nếu tin nhắn mà là của hắn nữa, cô sẽ chặn số của hắn hoặc sẽ gọi quát cho hắn một trận. Nhưng không lần này là tin nhắn của anh.

Tin nhắn đầu tiên đúng là của hắn, còn tin nhắn thứ 2 lại là của anh. Tin nhắn đến từ hai người con trai khác nhau nhưng cùng một nội dung: " Anh nhớ em".

Cầm điện thoại cô chẳng biết phải làm gì, nghĩ gì, cô quay qua nhìn Hân một cách rất tự nhiên, theo đúng phản ứng của cô bấy lâu nay, nhưng lần này Hân nhìn cô bằng ánh mắt khác, cô quay đi để tránh ánh nhìn ấy. Hân hỏi: " Có chuyện gì sao?"

Cô ấp a ấp úng vì không biết nên nói sao: " Ừ, không có gì đâu, mấy chuyện vớ vẩn ấy mà, thôi thì cứ kệ nó đi."

Anh, chẳng phải anh đã giới thiệu người yêu của anh cho cô rồi sao? Trong đầu cô lúc này là một loạt các ý nghĩ và cảm xúc khó tả. Tối qua anh share lại kỷ niệm của chính anh và cô, kèm theo đó là một dấu chấm lửng cuối câu. Còn bây giờ lại là một dòng tin nhắn đầy ẩn ý. Hay do cô đang suy nghĩ quá nhiều về anh rồi. Anh đâu còn là của riêng cô.

Đang hỗn độn giữa những dòng suy nghĩ về anh về cô, về quoãng thời gian hạnh phúc của cả hai thì nghe thấy đâu đây có tiếng nói chuyện: " Anh ấy còn yêu cậu nhiều lắm".

Cô không biết liệu có đó có phải là của Hân Hân không, hay âm thanh ám ảnh cô nữa. Hồn cô vẫn như còn đang ở trên mây, chưa tỉnh táo. Mà thực tế là dạo này nó suốt ngày mơ mơ màng màng, lúc tỉnh lúc mê, cứ như người mất hồn. Tâm trí của cô không thể nào tập trung được.

- Này, nãy giờ cô có nghe tôi nói không đấy. Hân Hân lên tiếng

- Cô đang nói chuyện với tôi hả? Vậy hóa ra câu nói lúc nào cô nghe, âm thanh có khi là thật, vậy là không phải do cô suy nghĩ nhiều nên tưởng tưởng ra, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng không để Hân Hân biết được.

- Ừ, Anh ấy không yêu tôi, người anh ấy yêu là cô. Anh còn rất yêu cô.

- Chẳng phải hai người ....sao?

- Có những chuyện không phải như cô nghĩ đâu.

- Có những chuyện, vậy là chuyện gì? chuyện gì mà tôi không biết.

- Thôi được rồi, để tôi nói hết cho cô biết, tôi cũng không muốn dấu cô nữa.

- Vậy cô nói đi, tôi nghe. Tranh thủ khi không có ai ở phòng, có gì cô cứ nói hết cho tôi biết.

- Ngày đầu tiên cô vào công ty, tôi đã thấy cô rất quen rồi, không phải tôi là bạn thân hồi học đại học với anh sao, hồi đấy tôi đã biết sơ sơ về cô, chỉ là cô không biết tôi và cũng chưa có dịp gặp tôi. Vì ra trường tôi đã rời xa Sài Gòn, nên anh ấy chưa kịp dẫn cô ra mắt tôi, nhưng tôi đã được nghe anh ấy kể rất nhiều về cô, anh ấy còn cho tôi xem hình những chuyến đi chơi của hai người. Tôi cũng được coi như là người bạn thân, để anh tâm sự mọi điều về cô. Lúc thấy cô vào công ty, tôi nghi đã có chuyện không lành đang xảy ra, chính vì thế mà tôi mới xin sếp đi Sài Gòn công tác, thật tế là tôi vào gặp anh để biết mọi chuyện, tôi được biết cô đã chủ động rời xa anh, cô bỏ anh lại nơi thành phố náo nhiệt, ồn ào nhưng lại cô đơn ấy. Lúc đó tôi vẫn chưa nói cho anh biết là cô đang làm cùng với tôi.

- Thế, thế tại sao hôm tôi gặp, hai người đang đi với nhau rất vui vẻ?

- Cô yên lặng nghe tôi nói hết đi. Sau lần đó tôi quan sát cô rất nhiều, tôi vẫn không thể hiểu được tại sao cô lại rời xa anh. Đến khi tôi thấy có người đang theo đuổi cô và tôi có cảm giác, nếu như lần này anh không giữ cô lại thì anh sẽ mất cô hoàn toàn. Nên tôi đã nói cho anh biết là cô đang ở đây. Hôm sinh nhật cô, anh đã ở đây rồi.

- Anh ở đây? Thế tại sao? tại sao anh không gặp tôi, ngày hôm đó anh còn không có một tin nhắn chúc mừng sinh nhật dù tôi đã mong đến chừng nào.

- Anh sợ cô lại chạy trốn khỏi anh khi cô biết anh đang ở đây, vì anh biết được tính cô, anh biết được lòng tự trọng của cô. Khi tôi biết cô có hẹn với anh chàng nào đấy thì tôi lại càng sợ cho anh hơn. Lúc ấy anh cũng chỉ im lặng nghe tôi kể.

- Vậy rồi sao hai người biết tôi đang ở ngoài biển.

- Thật ra là hôm ấy anh chờ cô ở trước cổng công ty, anh theo cô về, chỉ để nhìn cô liệu có ổn hay không. Nhưng rồi anh thấy cô đi cùng người con trai khác thì anh biết anh đã mất cô. Tối đó anh gọi tôi ra, nhưng không phải để đi nhậu, để giải sầu, mà để nghe anh kể rằng anh đã mất cô thật rồi. Anh biết cô thích biển, anh biết cô hay chơi đùa với những con sóng, anh biết cô sợ nước biển, anh biết... nên hôm ấy anh cứ chơi đùa với biển, chơi đùa với tôi như một đứa trẻ. Đây sẽ là lần cuối cùng anh ra đây, đây là lần cuối cùng anh chơi và ngắm biển mà thường ngày cô vẫn sẽ thấy nó.

- Tại sao chứ?

- Rồi vô tình anh nhìn thấy cô, anh sợ anh nhìn nhầm, nhưng một phần anh mong đó là cô, để anh cho cô thấy, cho cô biết là anh ra đây không phải vì cô mà là vì tôi. Anh đã chủ động cầm tay tôi, giới thiệu tôi với cô trước sự ngỡ ngàng của cả tôi và cô. Tôi đã thấy điều đó trong ánh mắt của cô.

- Anh đã làm thế với tôi, tại sao anh có thể ...

- Đến anh, anh còn không biết tại sao anh lại làm thế, ngày hôm đó lần đầu tiên tôi thấy anh khóc, vì anh nghĩ rằng anh đã mất đi người con gái anh yêu, người con gái anh luôn muốn được che chở bao bọc, người mà anh cảm nhận được thế nào là hạnh phúc.

- Thế cô đã nói gì với anh về tôi và hắn? Có phải cô đã nói gì nên anh mới làm như thế đúng không?

- Tôi chỉ nói với anh, đừng để mất cô.

- Cám ơn cô, cám ơn cô đã cho tôi biết mọi chuyện, cám ở cô, cám ơn cô vì đã mang anh về lại bên tôi. Chiều nay cô báo sếp tôi nghỉ, cô viết giấy giúp tôi. Tôi có chuyện cần làm ngay lúc này.

Ra khỏi phòng làm việc, nhấc điện thoại lên và gọi cho anh, đầu dây bên kia chắc có thể là đang rất vui mừng, chỉ cần nghĩ thôi cô cũng có thể hình dung ra được.

- Em nhớ anh. Chúng ta gặp nhau nhé.

- Em, em nói sao cơ. Giọng anh đang ấp úng, một phần ngạc nhiên, một phần vì không tin vào tai mình.

- Chiều nay em bay vào Sài Gòn nhé.

- Không, không cần đâu em, anh đang ở quán cafe đối diện công ty em.

- Vậy em qua liền. Giọng cô đầy vui mừng, anh đã chưa đi vào Sài Gòn, anh vẫn còn ở đây đợi cô.

Rồi anh và cô đã gặp lại nhau. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, sau những hiểm nhầm, sau những khoảng thời gian chạy trốn, thì rồi sau tất cả anh và cô đã trở về bên nhau. Đã trở về với hiện tại, trở về với những năm tháng chỉ có cô và anh, những năm tháng hạnh phúc. Giờ đây, cô sẽ trở lại thành cô của những năm tháng tuổi trẻ.

Ai cũng có tuổi thanh xuân của mình và với cô, có anh là cô có được cả tuổi thanh xuân ấy, có anh, tuổi trẻ của cô, hạnh phúc của cô mới thực sự ý nghĩa.

Còn hắn, cô không quên thông báo cho hắn biết, để hắn quay về nơi mà hắn cũng đã đến, nơi hắn bắt đầu mà không có cô.

"Chào anh, anh hãy quay về với cô người yêu bé bỏng của anh đi nhé, tôi sẽ vào lại Sài Gòn, hạnh phúc của tôi chỉ có ở trong đó, Sài Gòn có người con trai tôi thương, Sài Gòn có cả tuổi thanh xuân của tôi".

Cafe Muối!

Mùa cau

Ở làng thị là người lười nhất, ít học nhất và như vậy đồng nghĩa với việc thị là người nghèo nhất rồi. Đã vậy thị cũng là người xấu nhất, này nhé con gái gì mà cao có một mét ba ba phân, dáng đi chữ bát, lạch bạch chẳng khác gì con vịt đầu đàn của lão cả Khoái thả ngoài con mương đầu làng cả!

***

Thị nặng có 37 ki lô. Đôi môi thì lúc nào cũng chẩu ra nhòn nhọn tựa như mõm lợn đang hít cám. Cặp mắt ốc nhồi to thao lao láo choáng hết cả gương mặt xương xẩu của thị mới là nỗi ám ảnh đối với mọi người. Trong khi cái sống mũi lại thấp tẹt, hai lỗ mũi phè ra và hếch lên như mũi loài tinh tinh. Người đời xưa nay vốn ưa cái đẹp, hoặc giả không đẹp người thì phải nết na, chăm chỉ mới được người ta thương, người ta để ý đến chứ. Đằng này thị đã xấu người lại xấu cả nết, chẳng được nước gì cả ! Thói đời đen bạc, thiên hạ chỉ thích chê cười, thích mắng chửi cho sướng mồm vậy nên thị thường bị dân làng đem ra bình phẩm làm trò cười trong các dịp đám xá, hội hè ?!

mua-cau

Tên thị là Oán. Có người rành rẽ về gia đình thị kể vanh vách nguồn gốc cái tên của thị nguyên do là thế này. Bố mẹ thị là người quê ở tận Sơn Tây – Hà Tây. Bố thị trước đi lính khố đỏ cho Pháp, sau hòa bình năm 1954, lão về quê bị người làng xua đuổi vợ chồng đành lang thang rồi phiêu bạt lên đây từ năm 1962, lúc đó ruộng đất hoang hóa còn nhiều nên vợ chồng lão xin được mấy đám ruộng thụt để cuốc cày nuôi thân, sau đó vợ chồng lão xin vào hợp tác xã. Nhà lão nghèo lắm đã vậy lại có 6 đứa con nhỏ sàn sàn như nhau. Túp lều tranh nứa vợ chồng lão dựng ven làng làm nơi trú ngụ. Do túng thiếu nên lão sinh ra ăn trộm. Nhiều lần lão ăn trộm sắn, trộm ngô bị dân làng bắt được vậy là gia đình lão bị bà con liệt vào sách đen. Lão xuất hiện ở đâu mọi người đều rè chừng, bảo nhau cảnh giác. Lão bị cả làng ghét bỏ... vợ con lão người ta cũng ghét lây. Nghèo đói cứ đeo đẳng gia đình lão vậy mà lão lại đẻ thêm đứa con gái út nữa. Tủi phận nghèo đói, vợ lão đặt tên cho nó là Oán bởi hai lẽ. Thứ nhất vợ lão trẻ hơn lão gần 20 tuổi, bà bị lão cưỡng hiếp khi đang là lính khố đỏ, sau đành phải lấy lão khi ấy bà mới 14 tuổi. Thứ hai là nghèo đói quá mà vẫn phải đẻ nên bà đặt tên con gái út như vậy ngầm ý trả đũa lão. Cũng chính vì đói rách mà thị sinh ra bị thiếu tháng, thân hình quặt quẹo chẳng ra hồn người. May mà cuối cùng thị vẫn sống. Sinh thị ít lâu thì bố thị chết. Một mình mẹ thị nuôi 7 anh chị em.. Bà bị bệnh hậu sản ốm đau quanh năm chả làm lụng được gì nên nhà cứ đói triền miên. Rồi các anh chị của thị lần lượt lấy chồng, lấy vợ và rời đi nơi khác, vậy là thị ở với mẹ. Ruộng nương có hơn hai sào được chia nhưng do mẹ già, thị thì yếu nên nhà thị vẫn thiếu đói quanh năm. Đói khát quá mẹ thị lâm bệnh và qua đời. Thị trở nên đơn côi, hàng ngày thui thủi một mình trong túp lều xập xệ. Thị loay hoay với tý vườn, tý ruộng, giật gấu, vá vai đắp đổi qua ngày....cho mãi đến một ngày...

Năm đó làng tôi rộ lên cảnh những người quê dưới Hà Tây lên tìm mua cau. Vườn nhà thị lâu nay bỏ hoang, cỏ mọc vào tận hiên nhà, duy có hàng cau 7 cây là xanh rì cao vút, buồng sai trĩu quả. Những năm trước cau chẳng có người mua nên hầu hết đã bị dân làng chặt phá hết. Cũng vì vậy mà năm ấy cau nhà thị bán được rất đắt. Tuy nhiên, đắt rẻ điều đó không quan trọng mà quan trọng là một người vừa lười, vừa xấu như thị cuối cùng cũng được thần "tình yêu" mang "cung nỏ" ghé thăm, thị lọt vào mắt xanh của một tay buôn cau. Hắn nhận mua hết cau của thị nhưng chưa bẻ, hắn ứng cả mấy trăm nghìn cho thị luôn. Tuy chỉ mới học đến lớp 2 nhưng kiến thức đó đủ để thị nhận biết mệnh giá của những đồng tiền! Trời ơi ! Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ thị đã bao giờ được cầm mấy trăm nghìn trong tay đâu! Chứ nói gì đến việc được tiêu nó! Thị sung sướng hú lên vì món tiền ngoài sức tưởng tượng của thị, bằng giọng run run thị hỏi gã:

- Ôi ! Nhiều tiền thế này ư ? Bao năm, em cứ mặc nó già, nó rụng, cho chả ai lấy!

Câu nói thật thà đó đối với gã buôn cau sy tình bỗng thấy nó mới đáng yêu làm sao? Người đâu mà thật thà vậy? Thương quá đi cơ!...gã đưa mắt nhìn xoáy vào thị. Là đàn bà cho dù xấu đến đâu đi nữa thì cũng có cái đáng yêu để lũ đàn ông yêu mà chỉ khi yêu những gã đàn ông mới cảm nhận được! Hì ! thế mới gọi là đời chứ! Gã cười. Đưa tiền cho thị xong gã véo nhẹ một cái vào đùi thị để thăm dò phản ứng, thấy thị ngây ra, gã nhăn nhở cười và bảo thị:

- Đếm đủ chưa? Này hay cho anh ở trọ lại nhé!

Thị nghe gã nói vậy thị rất ngạc nhiên. Cái đầu u tối của thị không biết ứng xử thế nào, thị ậm ừ. Nhưng chính cái sự u tối đó của thị trong tình huống này lại làm cho gã buôn cau thêm hứng khởi, gã cho rằng thị đang "làm cao", đang "thử thách" mình. Vậy là gã ra sức năn nỉ. Khi thấy thị nói thị không biết nấu nướng gì cả thì gã lại càng cho là thị "khiêm tốn" kiếm cớ từ chối khéo gã. Gã liền đưa luôn cho thị 3 trăm nghìn nữa và nói:

- Em cầm lấy, chiều nay mua các thứ về nấu giúp anh luôn. Em nấu thế nào anh ăn như thế, em đừng ngại!

Vậy là từ hôm đó gã buôn cau ở lại. Lần đầu tiên nhà thị có người lạ! Lần đầu tiên thị được ngồi ăn chung nồi với một gã đàn ông. Mới đầu thị thấy ngượng vô cùng, má thị đỏ lên, hai cánh mũi hếch lên nở ra hết cỡ. Đó là lúc thị thấy mình vui sướng nhất. Lần đầu tiên thị được nghe một người đàn ông nói năng nhẹ nhàng và tỏ ra yêu chiều, quan tâm tới thị, gắp thức ăn cho thị trong mỗi bữa ăn. Lần đầu tiên thị cảm nhận được những cú đụng chạm với cơ thể đàn ông...khiến thị cứ giật lên thon thót (tất nhiên không phải là sợ mà là thị thích).Thị không biết làm gì khác, nhất nhất tuân theo sự sắp đặt của Thượng Đế!

Vậy là 7 cây cau của thị đã níu được chân gã buôn cau quê Sơn Tây ở lại hơn hai tháng trời, hết mùa cau năm ấy! Ngày gã chở cau về quê cũng là ngày thị thấy người khang khác, ăn gì nôn nấy, hay hoa mắt, chóng mặt... Đúng ngày giỗ bố, mấy anh chị của thị vốn phiêu tán khắp nơi vật vã lo kiếm miếng ăn giờ cũng dành được chút tiền về làm mâm cơm giỗ bố. Vừa về đến nhà, bà chị cả đã giương cặp mắt "ốc nhồi" nhìn thị chằm chằm như nhìn một con quái vật, rồi bất ngờ bà hú lên một tiếng và ngã vật ra thềm ngay cạnh vại nước dưới gốc cau, thấy vậy mấy chị em xúm lại vực vào nhà lấy dầu xoa và đánh cảm. Lâu sau chị cả tỉnh dậy, mắt vẫn trợn tròn chỉ vào cái bụng tròn tròn của thị quát:

- Mày chửa à? Nó là thằng nào? Ở đâu? Giời ơi! Một thân sống còn không nổi, mày chửa, mày đẻ rồi ai nuôi con cho mày, hả con điên kia?

Thị run rẩy òa khóc. Thị cũng chẳng biết sao mọi người lại bảo thị như vậy nữa! Sau đám giỗ, mọi người cũng chẳng biết làm sao nên đành bảo nhau gom được vài trăm nghìn cho thị chờ khi sinh nở.

Tháng 8 năm ấy thị sinh được thằng con trai, bà con xóm giềng không ai bảo ai tự gom góp, tiền gạo, áo quần giúp 2 mẹ con, rồi thị được xã hỗ trợ tiền, dân làng lại mỗi người một tay, một chân xây cho thị căn nhà tình nghĩa. Thị vẫn ngày đêm mong gã buôn cau trở lại, nhưng "bặt vô âm tín" từ ngày đi gã không hề quay trở lại. Một mùa cau đi qua, con thị đã biết bò, biết đi... 11 mùa cau nữa đi qua, con thị giờ đã học lớp 6. Gã buôn cau vẫn bặt tin tức... những mùa cau tiếp đó thị cũng không còn thấy ai hỏi mua cau nữa. Những cây cau trong vườn của thị vẫn xanh tốt, vươn cao mãi, buồng sai trĩu quả, trái cau chín vàng rụng rơi lã chã trước sân. Nhắc nhớ mùa cau năm đó...thị được thần "tình yêu" gõ cửa ghé thăm!

Mùa cau thứ 12. Một sáng chủ nhật cuối thu đẹp trời, khi cau đã bước vào mùa thu hái, xuất hiện trước cổng nhà thị một chiếc xe du lịch 4 chỗ màu đỏ tươi. Người phụ nữ lái xe tuổi trạc 40 mở cửa xe hỏi thăm lũ trẻ đang chơi dưới gốc me, đường vào nhà thị. Thị ngạc nhiên trước sự xuất hiện của người phụ nữ sang trọng, đi cùng một người đàn ông tuổi ngoài 70, họ chào thị và nói rằng có chuyện cần nói với thị. Thị mời hai người vào nhà, thị sai con chạy lấy 2 chiếc ghế nhựa cho khách ngồi. Hai người lạ không nói gì, họ nhìn thằng con trai thị như thôi miên, rồi hai người gật đầu ra hiệu cho nhau. Người đàn ông vẫy con trai thị lại gần và hỏi:

- Cháu tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Cháu Học lớp mấy rồi?

Thằng bé sợ sệt nhìn ông già rồi đưa mắt nhìn mẹ. Mãi sau nó mới lí nhí đáp:

- Tên là Cau, 12 tuổi, học lớp 6. – Nghe thằng bé trả lời cộc lốc, ông lão thoáng cau đôi mày, nhưng rồi ông cười và kéo nó vào bên mình ôn tồn bảo:

- Thế hả! Cháu rất giống bố. Vậy cháu có biết ông là ai không? Chắc là cả hai mẹ con đều không biết đúng không? Ông xin tự giới thiệu, ông chính là ông nội của cháu đây!

Thị há hốc trước câu nói của ông khách lạ. Thị không hiểu ông ta nói thế là thế nào. Mãi sau nghe người phụ nữ kia giải thích thị mới hiểu. Thì ra ông lão đang ngồi trước mặt thị đây chính là bố đẻ của gã buôn cau năm ấy, còn người phụ nữ kia chính là vợ của gã. Ngày đó chị đi lao động bên Đài Loan. Chị có với gã 2 cô con gái. Cách đây 4 năm gã đã chết trong một lần trèo hái cau. Trước khi chết gã đã để lại địa chỉ và dặn vợ hãy đi tìm đứa con riêng của gã. Nhưng do bận làm ăn mãi giờ gia đình mới bố trí tìm gặp được. Vậy là từ đó con trai thị được gia đình bên nội chăm lo chu đáo. Vì không có cháu trai nên ông nội rất muốn đón hai mẹ con về nuôi, nhưng thị không đồng ý. Họ đành để hai mẹ con ở lại. Biết hoàn cảnh khó khăn của thị, hàng tháng họ chu cấp đầy đủ tiền sinh hoạt cùng mọi phí tổn khác cho hai mẹ con.

Năm ấy trời rét lạ lùng. Hàng cau nhà thị hoa rụng trắng sân mà không hề đậu được trái nào!

Đu - Chiều xuân 25/3/2017

Bùi Nhật Lai

Thứ Hai, 13 tháng 3, 2017

Quái thai tìm cha

Tôi, một kẻ bị xã hội ruồng bỏ, là quái thai của xã hội này, là gay!

***

Tôi từng là một bào thai lành mạnh như bao bào thai khác. Tôi sinh ra không mang dị tật về thân thể, nhưng mang dị tật về trái tim. Mẹ tôi cố gắng nhào nặn trái tim tôi về lại bình thường.

Nhưng tôi phản kháng. Tôi muốn sống dị tật! Tôi đã chọn một cuộc sống có trái tim dị tật. Chỉ là trái tim mang dị tật, nhưng mặc cảm lây lan toàn thể xác. Người ta xem tôi như thứ quái thai, mầm bệnh.

Mười chín tuổi, tôi đặt chân vào con đường đau khổ. Cuộc đời giam trái tim tật nguyền của tôi trong ngục tù.

Tuổi trẻ, ai cũng phải yêu, ít nhất là một lần! Tôi đi tìm tình yêu với cứu cánh phá vỡ ngục tù vô hình.

quai-thai-tim-cha

Mười chín tuổi, mọi trái tim đều rung động, kể cả trái tim mang dị tật. Trái tim tôi khao khát một đích đến lạ thường. Tôi ôm ấp mối tình đơn phương với người đàn ông hơn tôi mười tuổi. Tôi yêu anh, một tình yêu dị tật. Nhưng mộng đẹp chỉ về với tôi mỗi đêm, còn đời thực thì trái ngược. Trái tim dị tật bầm dập trong cuộc tình đơn phương.

Đối với tôi, cuộc đời mở ra hai lối rẽ; hoặc là sống hạnh phúc với người mình yêu, hoặc là sống đơn độc suốt đời và nhìn người mình yêu hạnh phúc. Ấy vậy, tôi không được phép chọn lối rẽ cho riêng mình. Tôi là con rối để xã hội đặt để. Thế rồi, tôi bị buộc phải chọn cuộc sống đơn độc.

Một năm, rồi hai năm. Thời gian trôi như những trận lũ. Tôi xoay xở sao kịp với quyền năng của vũ trụ? Thể xác tôi già cỗi, nhưng trái tim tôi vẫn ấm nóng, vẫn yêu như ngày mới yêu.

Đau đớn! Nhục nhã!

Tôi ra phố, ghé vào một tiệm thuốc, mua mấy vỉ thuốc trị đau đầu. Tôi tự kết liễu cuộc đời mình để mở ra một bắt đầu khác. Tôi phải lên đường tìm lại cha, qua địa ngục tăm tối, nhằng nhịt.

Cha ơi, nòi giống Lạc Long ơi! Con đã rong ruổi tìm Người khắp nơi vì chỉ có Người mới có thể cho con biết nỗi bất hạnh con phải gánh lấy. Tôi quỳ gối trước mặt Người. Người không trách tôi là quái thai. Người ôm tôi vào lòng:

"Dầu sao, con cũng là con của ta! Trong người con, từng thớ thịt đều có dòng máu đỏ thắm của ta. Nhân thế xa lánh con, nhưng ta không thể ghét bỏ con mình!"

Người đàn ông thời hồng hoang có lẽ không phải chịu nhiều khổ ải như tôi. Tôi ngấn lệ và thổ lộ những đau khổ:

"Thưa cha, con có phải là quái thai của giống nòi ta không? Người ta bảo con là quái thai, là thứ ngoại lai gớm ghiếc!"

Cha ôm tôi vào lòng. Cha thương tôi nhưng có lẽ không thấu hiểu được lòng tôi vì thời của Cha, trăm bào thai đều được sinh nở lành mạnh. Tôi quá đỗi khiếp sợ một dòng giống lành mạnh sẽ không chấp nhận một đứa con tật nguyền, yếu ớt. Và sự thật ấy đã diễn ra khi tôi còn sống; cả một xã hội chối bỏ tôi!

Tôi nằm trong lòng Mẹ Âu Cơ. Tôi dè dặt kể lại chuyện tình của tôi... Mẹ thông cảm cho thân phận của tôi, một người con gái đuối sức trong tình yêu. Mẹ cũng từng đuối sức trong tình yêu. Mẹ yêu Cha nhưng vẫn phải chấp nhận xa Cha, vì đó là định mệnh, không thể bất chấp. Còn tôi, tôi yêu người đàn ông ấy, không có cản trở của "định mệnh" nhưng có một cản trở khác tuy vô hình nhưng quá khủng khiếp; đó là "thành kiến", một bức tường thành vô hình và vững chắc!

***

Tôi lặng lẽ bước đi. Tôi sắp được tái sinh, một cuộc trải nghiệm mới. Tôi không trông mong gì hơn được sinh ra trong một xã hội của những con người có trái tim dị tật. Khi một xã hội chỉ có những kẻ mang tật tồn tại thì sẽ không có một ai là bất thường cả, ai cũng đẹp.

Tôi mang theo câu chuyện tình của mình, để nó được đầu thai cùng tôi. Hỡi ôi, khi sắp bước qua cánh cửa đầu thai, chuyện cũ lại phơi bày ra trước mắt tôi. Ngày cũ ùa về.

Tôi mở mắt chào đời vào một đêm mùa hạ u buồn, một đêm mùa hạ già nua sắp chết. Bà ngoại thương tôi nhiều lắm, để bù đắp một thiếu thốn lớn cho tôi, tôi không có cha.

Xóm giềng tránh tôi như tránh hủi. Ngày thơ ấu, tôi chịu những lời nói độc địa mà không rõ thực hư. Về sau, tôi mới biết, mẹ bị cưỡng hiếp trong một lần đi làm về khuya. Tôi đau đớn, chấp nhận mình là thứ không cha.

Người ta chửi rủa mẹ là "gái hư", "không chồng mà chửa". Mẹ cũng mang mặc cảm dị tật như tôi, chỉ khác là tôi bẩm sinh, còn mẹ thì bị người ta hại. Tôi lớn lên trong tình thương của bà ngoại và mẹ.

Thời xuân sắc, bao gã đàn ông theo đuổi mẹ. Nhưng thuở ấy, mẹ luôn là người con gái kiêu hãnh. Cái thai không chủ đã khiến cho mẹ từ địa vị của một nữ hoàng, trở thành một "người đàn bà bỏ đi", người ta nói mỉa mẹ tôi thế.

Có một người đàn ông, trong ký ức trẻ thơ tôi, thường đến nhà và cho tôi quà bánh. Mẹ tôi kiên quyết từ chối mặc dù khi ấy, tôi đói sữa và khát thèm những món bánh kẹo. Lúc vắng mẹ, tôi vì đói nên đã nhận bánh của ông ấy. Bà ngoại thương tôi nên cũng giữ kín chuyện. Bà khẽ bảo:

"Con cảm ơn bác H đi!"

Tôi ngoan ngoãn làm theo lời bà, nói lời cảm ơn với bác H. Bác ôm tôi vào lòng, thơm lên trán tôi. Tôi từng ước ao, người đàn ông tốt bụng ấy là cha mình.

Năm tôi lên mười, một người đàn bà tự xưng là vợ của bác H đã đến, chửi rủa mẹ tôi. Tôi không hiểu tại sao bác H tốt bụng như vậy lại lấy một người vợ độc miệng như thế; mụ ta chửi mẹ là "con điếm hư thân", chửi tôi là "đồ con hoang"...

Tôi đã nhiều lần hỏi mẹ về bác H, nhưng mẹ không bao giờ trả lời cả. Mẹ cấm tôi không được tò mò chuyện người lớn, không nhận bất cứ thức quà nào của bác H cả. Nhưng vì quá hiếu kỳ, tôi đã được nghe chính bác H nói ra những điều bí mật.

Vào một buổi chiều cuối tháng Mười, tôi buồn rũ rượi, lê bước trên dải hè lở loét. Đã vào năm học lâu rồi, bạn bè đã có sách vở đầy đủ, chỉ mỗi tôi là đứa thiếu sách vở. Cô giáo lúc nào cũng khuyến khích thằng bạn ngồi bên cạnh cho tôi xem chung sách. Nhưng nó là một đứa xấu tính. Nó không cho tôi xem sách cùng vì khinh tôi nghèo khó. Rình rập lúc tôi lúi húi viết bài, nó bôi mực lên áo tôi, chiếc áo trắng duy nhất, gia tài của tôi, nhưng là chiếc áo giẻ rách trong mắt nó.

Chiếc áo bẩn thỉu vì lem nhem màu mực tím, mặt mũi tôi cũng lem nhem, nước mắt, nước mũi rỏ lộn xộn trên khuôn mặt tái nhợt. Ngày ấy, tôi dễ khóc lắm. Bị người ta hiếp đáp là khóc. Khóc trong nghẹn ngào, không để lọt ra một tiếng rền rĩ nào. Chỉ có nước mắt.

Ai đó gọi tôi. Tôi ngước mặt lên và đã nhận ra bác H. Tôi lê cái thân gầy còm, kể lể với bác. Mười tuổi rồi mà tôi vẫn còn cái thói mè nheo. Bác H chở tôi đến hiệu sách, mua một bộ sách mới. Tôi còn được bác cho ăn kem, mua tặng vài chiếc áo sơ mi học sinh.

Tôi hỏi bác:

"Sao bác tốt với mẹ con cháu thế?"

"Vì ngày xưa, bác yêu mẹ cháu."

"Vậy, tại sao bác không cưới mẹ cháu?"

"Vì gia đình, vì định kiến, vì sự ép buộc đội lốp chữ hiếu!"

Tôi không hiểu bác ấy nói gì, lúc ấy. Nhưng bác nhìn xa xăm, mắt buồn rười rượi. Bác dang cánh tay săn chắc, ôm tôi. Tôi có cảm giác như mình được một người cha bảo vệ. Khi ấy, tôi cũng đủ hiểu rằng bác còn thương yêu mẹ tôi lắm.

Sau này hiểu chuyện một chút, tôi tự hỏi, sao mẹ tôi và bác không trốn đi, bỏ mặc những gì đau thương lại nơi này? Nhưng nếu vậy, mẹ tôi sẽ tính sao với tôi? Mẹ phải mang tôi theo cùng chứ nhỉ? Còn bà ngoại tôi thì sao? Còn đứa con trai của bác H thì sao? Bế tắc!

Sau vụ đánh ghen, bác H đã quỳ xuống chân mẹ tôi và bà ngoại tôi xin tha thứ, xin hãy cho bác vào nhà như một người khách. Bác đã phải quỳ dưới mưa suốt mấy tiếng đồng hồ. Tôi thương bác, gào khóc xin mẹ đừng tàn nhẫn với bác. Mẹ tôi cũng òa khóc, ôm tôi vào lòng.

Mãi sau này, tôi mới biết tất cả. Nhưng khi tôi biết thì cũng muộn màng. Mẹ tôi mất vì căn bệnh tim quái ác. Tôi sống với bà vào những năm cuối đời của bà. Khi ấy, tôi cũng vừa mười chín tuổi. Tôi từ chối sự giúp đỡ của bác H. Tôi lớn rồi, có thể vừa học vừa làm để trang trải việc học. Bà ngoại cũng gắng sức nấu một nồi chè đề bán, kiếm tiền sống qua ngày.

Mẹ tôi mất không lâu thì bác H cũng trông vàng vọt da dẻ, ốm theo rồi mất. Bác để lại di thư cho con trai bác, Hoàng Phong, với những lời trăng trối không thể nói trực tiếp. Phong kém tôi mười tháng tuổi, nhưng cậu ấy trông khỏe mạnh, lực lưỡng hơn tôi. Cũng phải thôi, Phong là con của một bà chủ tiệm vàng mà.

Tôi lặng lẽ yêu một người thầy nơi giảng đường. Đó là người đàn ông duy nhất tôi yêu, của đời mình. Thoạt đầu, tôi tự nguyền rủa mình vì đã yêu thầy. Tôi gớm sợ những gì đã và đang diễn ra bên trong con người mình. Tôi tự hỏi, phải chăng có một con quỷ yêu đang tồn tại trong người mình chăng? Tôi nhìn vào gương, tự khiếp sợ mình. Mẹ Âu Cơ có sinh ra một con quỷ như tôi không?

Con quỷ yêu ấy lớn mạnh dần, thế là nó tìm đủ mọi cách để phá vỡ nhà tù, như muốn phanh da thịt tôi ra để lộ nguyên hình vậy. Tôi đứng trước gương, con quỷ ấy nhìn tôi trừng trừng. Nó đe dọa tôi không được kiềm hãm nó nữa.

Tôi yêu anh như điên như dại. Trước đó và về sau, tôi không thể yêu một ai khác, ngoài anh. Bao gã đàn ông hơn anh về vật chất, diện mạo nhưng không khơi lên trong tôi một tình yêu như anh.

Đớn đau cho một trái tim dị tật như tôi, anh đã có gia đình dù sự nghiệp của anh hãy còn dang dở. Tôi trò truyện với anh rất nhiều về lĩnh vực "văn hóa học". Tôi ngưỡng mộ anh vì anh hiểu biết vô hạn. Tôi phục anh vì có ý chí, muốn đạt đến những học vị cao hơn. Tôi nguyền rủa người phụ nữ anh yêu. Cô ta đã khiến cho anh thêm một gánh nặng, đã cướp mất anh khỏi cuộc đời tôi. Tôi ích kỷ! Nhưng một đứa trẻ từ nhỏ đã thiếu thốn thì lớn lên nó phải ích kỷ thôi!

Mẹ tôi hiện về trong những giấc mơ. Mẹ rưng rưng nhìn tôi, muốn tôi hãy từ bỏ mối tình đơn phương với người đàn ông kia. Mẹ tôi muốn tôi "trở lại bình thường". Tôi cũng van xin mẹ trong giấc mơ, gắng sức phản kháng những hình ảnh đau khổ của mẹ. Tôi yêu anh, mặc kệ tất cả! Con quỷ yêu trong tôi đã có một mãnh lực tuyệt đối!

Tôi viết cho anh một lá thư, thổ lộ tình cảm. Thưở nhỏ, trong mấy đứa nhỏ quanh xóm, có đứa nào giỏi giấu giếm như tôi đâu? Đứa nào cũng khai sạch tội trước mẹ chúng. Còn tôi, tôi chẳng bao giờ để con điểm xấu tồn tại trong vở, chẳng bao giờ đánh nhau với mấy đứa xấu bụng, chẳng bao giờ buông một lời chửi rủa chúng,... mà tôi chỉ có một lỗi lớn là nhận quà từ bác H. Mẹ tôi có dọa đánh, tôi cũng không khai ra những gì bác H đã cho tôi.

Nhưng mười chín tuổi, tôi yêu điên dại và không thể kìm nén lời yêu, giấu giếm chỉ càng thêm khổ sở. Tôi phải cho anh biết, nếu không, sẽ chết mất. Sau khi lén bỏ lá thư vào cặp táp của anh, ba ngày sau, tôi nhận được hồi đáp. Cùng một lúc, tôi nhận được hai lá thư, một của anh, còn lại của vợ anh.

Anh trả lời chỉ có vài dòng cụt ngủn, đại ý là chê trách tôi "bệnh hoạn". Và từ đó, anh không nhìn mặt tôi nữa. Thế giới đổ vỡ trong tôi. Tôi không buồn ngó qua thư của vợ anh, chỉ bỏ vào trong ngăn tủ rồi quên bẵng đi.

Tôi chỉ tìm đến Phong một lần. Đó là lần hạnh phúc ánh lên trong mắt Phong, cuộn trào trong từng thớ thịt đôi môi Phong. Cậu hôn tôi rất nhiều, hôn khắp nơi.

Còn tôi thì sao? Tôi cũng hòa nhập với dòng hạnh phúc của Phong. Lúc ấy, da thịt thức giấc, tôi không quan tâm người đang làm tình cùng tôi là ai vì trong đầu tôi chỉ là hình ảnh của người đàn ông tôi yêu. Tôi phải thét lên: Cứ từ từ! Chúng ta còn cả ngày mà! Nhưng Phong vẫn cứ điên cuồng, và tôi cũng bị cuốn theo.

Vài ngày sau cuộc truy hoan ấy, Phong chủ động đến tìm tôi. Phong cứ ngỡ rằng tôi đã xiêu lòng nhưng anh đâu biết, anh chỉ là người thay thế. Từ ngày gặp tôi, Phong hết sức chiều chuộng tôi. Tôi đã khước từ tất cả từ Phong cũng như từ bác H, vì tôi đã tự đi làm rồi. Nhưng Phong quyết theo tôi, giúp đỡ tôi về mặt tiền bạc vì biết tôi túng thiếu nhiều khoản lắm.

Tôi vẫn cứ yêu người đàn ông mà tôi từng gọi là thầy, chấp nhận lời dèm pha của mấy đứa bạn cùng khóa. Họ cứ nói, còn tôi thì cứ việc mặc cảm rồi xa lánh. Tôi đi đến đâu, những nhóm bạn đều xì xầm, đá mắt rồi cười lớn. Liệu cuối đời, răng họ có bị long? Tôi thường tự chất vấn mình rằng: "Mày có đang sai lầm không?". Rồi tôi cũng không tự tìm được câu trả lời. Khi ấy, tôi chìm vào một thế giới khác, thể giới chỉ có mình tôi, tránh xa những kẻ kỳ thị.

Tôi sống cô độc từ khi bà tôi qua đời. Phong ở nhà riêng, được mẹ chu cấp tiền xài dư dả hàng tháng. Phong mời tôi đến ở cùng và xúi tôi cho người ta thuê căn nhà của mình để có thêm tiền tiêu. Tôi từ chối ngay. Tôi rất lấy làm ngạc nhiên khi Phong đãi tốt với tôi cho đến khi tôi nghe Phong kể tường tận.

Bác H đã để lại di thư cho Phong, tâm nguyện của ông là muốn Phong giúp đỡ tôi. Cuối cùng, anh quỳ xuống dưới chân tôi và thú nhận: Phong yêu tôi kể từ lần gặp đầu tiên!

Tôi chỉ muốn tránh mặt Phong như mẹ tôi tránh mặt bác H.

Vì quá khao khát một cuộc vui xác thịt nên tôi đã tìm đến Phong. Nhưng trong cuộc vui ấy, Phong vẫn không chiếm được trái tim tôi. Tôi vẫn trở về trong sự cô độc.

Thế rồi, trong một đêm mùa hè nóng bức, lòng tôi lại khao khát, lại điên cuồng khi nhớ về người đàn ông mà tôi từng gọi là thầy. Tôi đã thủ dâm, đã tự trèo lên ngọn đồi hoan lạc. Nhưng lúc ấy, hình ảnh trong đầu tôi lại là Phong, lại là căn phòng sạch sẽ, tiện nghi của Phong.

Từ đó, mỗi lần khó ngủ, tôi lại thủ dâm, lại nhớ đến Phong, lại hưởng hoan lạc một mình, ngắn ngủi có vài giây thôi, rồi cảm thấy ê chề và nhục nhã vì không giữ trọn lòng chung thủy với người đàn ông tôi yêu.

Tôi cứ sống trong cô độc, ê chề và nhục nhã. Tôi cảm tưởng mình thật bẩn thỉu. Sau cuộc vui một mình, tôi lại quyết tâm từ bỏ cái việc làm gớm ghiếc này. Tôi ao ước giữ mình thật thanh sạch, nhưng những đêm cô đơn khiến tôi không thể từ bỏ.

Phong rồi cũng phải từ biệt tôi để cưới vợ. Tôi luôn cầu chúc cho Phong sẽ có được hạnh phúc. Nhưng khi nhìn nụ cười gượng gạo của anh khi sánh bước cùng vợ và ánh mắt vàng võ khi nhìn tôi, tôi chợt day dứt, cho anh và cả cho tôi.

Tôi nhìn người tôi yêu sống hạnh phúc bên gia đình, thăng tiến trên đường công danh. Tôi cũng nhìn Phong sống hạnh phúc miễn cưỡng. Tôi day dứt, cảm giác như mình có tội với Phong. Thượng đế đã trừng phạt tôi bằng cách không cho một người đàn ông nào tốt như Phong đến với tôi cũng như bắt tôi phải nhớ đến người thầy lãnh đạm kia.

Rồi một ngày kia, lá thư của vợ anh phơi ra trước mặt tôi. Tôi đã đọc nó, tôi khóc nghẹn ngào, mãi khôn nguôi. Vợ anh chửi rủa tôi một cách tàn nhẫn. Chị đe dọa tôi phải cách xa chồng chị vì sợ tôi lây bệnh cho anh. Tôi bị người ta sỉ nhục đến đau khổ.

Tôi chỉ còn biết thương cho phận mình dị tật. Tôi tọng nắm thuốc vào miệng, gắng sức nuốt, như nuốt những mẩu gạch vụn từ bức tường "thành kiến" của xã hội.

Tôi phải chết thôi! Chết để từ bỏ một xã hội từ bỏ tôi. Chết để từ bỏ những con người nguyền rủa thôi. Chết để từ bỏ những mặc cảm đang giày vò thân xác tôi.

Tuổi trẻ bị bức tử, tôi chết khi bước sang tuổi hai mươi lăm.

Cha Long Quân không ghét bỏ tôi nhưng vẫn chưa muốn chấp nhận tôi. Còn Mẹ Âu Cơ ôm tôi, nói với tôi những lời làm tôi nhớ mãi: "Con là sự kết hợp hoàn hảo của Cha và Mẹ. Rồi cuộc đời sẽ chấp nhận con như Mẹ!"

Cánh cửa đầu thai đã mở cho tôi tự tin bước vào với hy vọng được tái sinh trong một xã hội không còn những bức tường giam lỏng trái tim mình.

-Lý Minh Kỳ-

Chiều lỡ cỡ

Sài Gòn thở dài.

Chiều nắng ráo.

Chiều nào đây?

***

Nắng êm êm quấn quanh từng bước chân. Tôi bước vào quán quen, nơi chất chứa những kỷ niệm của tôi và N. Tôi gọi một tách trà, một chiếc bánh, đợi N đến. Bốn giờ rồi, N chưa đến. Có lẽ hôm nay N bận việc nên đến muộn. Tôi quên đi cái đồng hồ, chúi mặt vào sách và nếm hương trà. N thích cuốn sách này. N tặng tôi cuốn sách này. Cả tôi và N đều dự cảm được rồi sẽ có một ngày phải lìa xa.

Tôi nhìn ra phố, qua khung cửa kính. Nắng đã thưa dần, xe nhộn nhịp, N vẫn chưa đến. Tôi với lấy một nhành kỷ niệm quanh quất đâu đây. Đó là kỷ niệm một buổi trưa ngột ngạt, tôi cứ đòi lang thang hiệu sách, còn N thì chỉ muốn ngồi yên và đọc. Chiều lòng tôi, N nói N sao cũng được. Tôi biết N không thoải mái, nhưng tôi thích như thế. Rồi nhành kỷ niệm ấy xám dần, tan biến, lôi tôi về thực tại. Tách trà đã nguội.

chieu-lo-co

Chiều nay, tôi vẫn không gặp được N. Tôi không trách N. Không thể trách N. Về nhà, tôi đặt những chiếc bánh vào đĩa, mang lên phòng khách, mời T. T quét mắt nhìn dọc thân thể tôi, cứ như tôi là một kẻ tình nghi. T tháo kính, hỏi khẽ:

- Chiều nay, sao em về muộn thế?

Tôi nhớ ra rồi. Chiều nay, tôi đã ghé vào một quán quen, đợi N. Nhưng N không thể đến. N đã xa tôi rồi. T đợi chờ câu trả lời của tôi bằng đôi mắt hoài nghi. T biết câu trả lời sẽ đầy ắp những dối lừa.

- Em mua bánh, quán chiều nay đông quá.

- Cớ sao phải mua bánh ở quán ấy? Em đợi thằng N phải không?

T vừa chôn tôi dưới huyệt. Tôi cứng đờ, không thể mở miệng. Tôi chờ đợi N, như N từng chờ đợi những cô gái khác. Tôi không biết N đã trải qua bao nhiêu mối tình, không biết hiện tại N đang mải mê đuổi theo những cô gái nào, đang ở một nơi nào đó, cũng chờ đợi một ai đó. Tiếng thì thầm bên tai, xé toạc sự im lặng dưới huyệt:

- Em không yêu anh sao?

Tôi quay sang, chạm phải ánh mắt hoài nghi của T. Vẫn là ánh mắt này, với câu hỏi này. Tôi cũng muốn mượn mẫu câu này để hỏi N: "Anh không yêu em sao?" Nhưng N đã đi rồi. Chiều nay, chiều lỡ cỡ: chiều dĩ vãng hay chiều hiện tại? N không thể trả lời câu hỏi này. Tôi không biết N sẽ bỏ rơi tôi lúc nào. Tôi muốn nói cho N hay, tôi yêu N.

- Sao em cứ có cái thói quen kỳ quặc ấy?...

Chỉ vì T không trải qua nên thấy kỳ quặc. Tôi biết chỉ có N hiểu tôi, hiểu cảm giác trông chờ của tôi. Có phải trông chờ vì hy vọng, hay trông chờ chỉ là thói quen?

- N đã chết rồi, sao em cứ mãi...

Tôi không nghe thêm một tiếng nào nữa. Tất cả những gì T nói thêm đều tan rã trước khi đến tai tôi. Nơi đây không có một nhành kỷ niệm nào. Tôi phải nhớ về buổi chiều hôm nay, khi những nhành kỷ niệm cứ đong đưa. Tôi lại đưa tay ngắt lấy một đoạn. Đó là một buổi chiều nắng ráo. N hẹn tôi nơi quán quen. Tôi đến trước và đọc sách. N đến muộn năm phút. Tôi cười, nhận lời xin lỗi của N, chẳng đáng gì.

Hương trà nhẹ nhàng. Hương trà gồng mình giao đấu với những lời độc địa. Người ta đồn thổi N chết. Nhưng chỉ là lời đồn đáng nguyền rủa. N không chết. N đang ở một quán quen nào đó chờ đợi, biết đâu là chờ tôi. Tôi muốn đến đó, nói với N rằng, tôi yêu N. N có biết tôi yêu N trước khi N xa tôi không? Hay vì N biết sự thực này nên đã lánh mặt tôi? Chẳng lẽ N phải làm theo lệnh lập trình sẵn của định mệnh, như chúng tôi từng dự cảm?

- Em đã từng ngủ với nó đúng không?

- Đêm tân hôn, em vẫn còn trinh, anh quên sao?

T lại tiếp tục hoài nghi về những sự thực tôi đã khẳng định trong đêm tân hôn. N chưa từng hôn tôi. Tôi khao khát một cuộc làm tình, nhưng muộn rồi, N đã xa tôi rồi.

Câu nói của T không làm cho da thịt tôi đau đớn mà cứa vào từng ngách nhỏ trong lòng tôi. N xuất hiện lúc này, tôi sẽ không quan tâm những ngách nhỏ buốt xót thế nào. N sẽ là bác sỹ. N sẽ là thần dược. Chiều nay, tôi đợi đến năm giờ, sáu giờ. N không đến. Quán quen, tại sao N không đến? Có lẽ N bận.

Tôi mong đợi một buổi sáng thức giấc, được rúc mặt vào ngực N. Cái mùi nồng ngái của N, tôi không thể tìm thấy ở người đàn ông khác. Mặc kệ T hoài nghi. Tôi vào phòng tắm, hát bài hát sự tự do, hát bài hát N yêu thích. Tôi trông chờ cuộc điện thoại của N, hẹn tôi lang thang Sài Gòn tối nay. N thích lang thang Sài Gòn, nhưng hiếm khi rủ tôi mặc dù tôi đã trách N không rủ.

Tám giờ, vẫn chưa có cuộc điện thoại nào. Có lẽ tôi phải ra phố tìm N. Tìm trên những con phố quen chúng tôi từng lạc. Tôi lỡ cỡ giữa Sài Gòn thở dài.

Tháng 1, 2017.

-Lý Minh Kỳ-